Nắng vàng như mật ong chảy qua những đồi cỏ may hiu hắt, rồi đổ dồn xuống những phế tích rong rêu. Quạ đen bay thành từng đàn kêu buồn bã. Chim sáo lòn trong những vòm lá dài lăn quăn của hàng cây Asoka đứng lặng im hai bên con đường dẫn vào vườn Lộc Uyển
Pankaj đang than phiền vì trời quá nóng và bị muỗi đốt khi hôm không ngủ được. Anh tỏ vẻ thờ ơ vô cảm trước những đống gạch vụn đổ nát hoang tàn.Còn tôi lòng bồi hồi xúc động như đang đứng trước ngôi nhà cũ của mình, nơi cha mẹ đã sinh mình ra ở đấy, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm buồn vui. Nơi có tiếng cười trẻ thơ hồn nhiên, có giọt mồ hôi làm dính sợi tóc mai của mẹ với tiếng thở dài âm thầm của người. Nơi có lời thuyết pháp liên miên bất tận của cha, ngày lại ngày vang lên giữa cái chợ đời, nơi cuộc chơi vẫn chưa hồi kết thúc!
Ngày ấy tôi có cơ duyên được đi Tây Tạng để đảnh lễ Phật, lễ Tổ, lễ các Mẹ Tara, chư vị Thánh Thần và ơn trên.
Núi cao hùng vĩ, thảo nguyên mênh mông, trâu Yak lông dài, những dòng sông băng nằm giữa những khe núi hẹp và sâu hun hút. Quạ kêu trên đầu. Chồn tuyết thập thò trên các hang nằm ngay trên đường đi. Ban ngày chim ưng kêu quang quác. Ban đêm dãi ngân hà sà xuống sát đầu. Trăng sao và mây mờ mờ ảo ảo. Những ngôi nhà đất vuông vắn nằm cô đơn dưới những gốc dương già cằn cổi. Bảo cát và mưa tuyết. Gió hú và tuyết lở ào ào.
. . . . .
Ta uống trà ngắm sơn hà thú vị
Còn ông nhập thiền hợp nhất với vô vi
Thác chảy suối reo
Vách đá già lắc leo
Tiếng hổ gầm còn âm vang theo gió núi
Haha. . . .ha. . .
Ta cười Thần núi cúi đầu chào
Ta chỉ tay, vách đá già nở liên hoa
Ta bèn hái để pha chén Trà nhân thế
Hề hề. . .
Từ quá khứ xa xôi, trôi theo dòng ta chợt đến
Ông lênh đênh từ vị lai xa ngái lại về đây
Ta và Ông hợp thành hiện tại
Ta Bà giật mình quay lại hóa Như Lai
Đi dạo dọc theo con suối Rồng Cười. Ngâm chân trong dòng nước lạnh ngắt. Nghe tiếng thác đổ ào ào, tiếng gió hú trên vách đá già rêu phủ xanh rì, tiếng tắc kè kêu buồn bả và tiếng chim ưng quang quác trên trời cao. Mặc cho sự sự việc cứ đến cứ đi như gió thổi qua kẻ bàn tay. Trong lòng ta vô sự, nhàn đất, nhàn trời, nhàn đời, nhàn đạo. . . .Hề hề. . . Buông muôn sự lao xao ta vào nơi thỏa thích. . . . .Nào Thần Thánh, nào Ma Quỉ, nào Trời Phật Thần Tiên, nào con chim con thú,. . .nào con người vô sự. . . .hãy xuống đây chơi với ta. . . .
Lấy núi làm nhà. . . .lấy trà làm đạo. . . .ăn trăng sao. . . .uống gió lộng muôn phương . . . .rồi nằm trên giường mây mà ngủ. . . Haha. . .ha. .
Lắc lư. . . .lắc lư. . . Ngựa cứ đi còn ta cứ cười khì Hạc nội mây ngàn, vướng bận để làm chi Hì hì. . . .
Rong chơi trên núi Tu Di
Mô Phật, chúng con biết, chỉ có yên lặng mới hợp nhất được với yên lặng. Chỉ có an lạc mới hợp nhất được với an lạc. Chí có hư không mới hợp nhất được với hư không. Và chí có thần mới hợp nhất được với cái thần diệu khó nghĩ khó bàn. . . . . Mô Phật chúng con chẳng cầu gì mà Như lai chắc cũng chẳng có cái gì để cho. Haha. . .ha. . .Trong màn mưa bụi bay bay. Trên đỉnh cao kia. Cặp mắt Phật như đang âu yếm soi vào tận đáy tâm hồn con và anh linh Như Lai như đang thấm đậm cả người con. Tại sao phải cầu, tại sao phải xin chứ ?!. . . Chúng ta là con và ngài là đáng từ phụ, chúng con về đây ngồi bên cạnh cha già, đi bên cạnh người, cười với người, nắm tay người đi dưới mưa cùng vui ngày sum họp. Nhà ta có gì thì đều là của cha mẹ và con tại sao còn phải cầu phải xin ?! Chúng tôi đi phía sau thầy, yên lặng lòng tràn ngập cảm xúc bồi hồi không nói được nên lời. Trên nền đá núi lạnh ngắt, ẩm ướt và mòn vẹt bởi biết bao bàn chân hành hương thành kính đã qua đây. Giữa dòng người sùng kính hối hả đi, hối hả niệm kinh, hối hả cầu nguyện. . . Chúng con vẫn đi sau thầy cùng lặng yên, ung dung nhàn hạ, trang nghiêm, nhận biết từng bước đi, nhẹ rất nhẹ. . . .tịnh rất tịnh. . . .giác cực giác. . . .điều hòa trang nghiêm. . . .vì sợ cái mông manh chợt tan đi. .. .vì sợ cái tế vi thanh cao chợt hóa ra phàm tục. .
Theo kế hoạch chúng tôi sẽ đi bằng xe hơi từ Hà Nội sang Trung Quốc qua cửa khẩu Hữu Nghị Quan. Từ Bằng Tường đi Quảng Châu bằng xe du lịch có giường nằm. Nghỉ tại Quảng châu 1 ngày chờ tàu, tham quan Dương Thành Bát Cảnh và sông Châu Giang. Hôm sau đáp tàu lửa cao tốc đi Lhasa. Nghỉ ở thủ đô Tây Tạng 2 ngày để cơ thể có thì giờ thích nghi với độ cao, không khí loãng và giá lạnh, nhằm tránh tai nạn khi leo lên các đỉnh cao của Sambala quanh năm đầy tuyết phủ...Từ Lhasa theo đường núi, chúng tôi sẽ đến sát địa phận Sambala bằng xe Land Cruiser... Sau đó sẽ mướn thông dịch viên người Tạng nói được tiếng Anh, mướn thổ dân địa phương dẫn đường, mướn trâu Yak chở đồ