Hãy hạnh phúc vì là chính mình mà không phải là cái bóng của người khác. Cũng không phải là người máy dập khuôn hàng loạt. Sự thú vị nằm ở chỗ đa dạng và biến dịch liên tục. Đừng so sánh mình với người khác. Hãy toàn bộ là mình thì duy nhất một và đặc thù không có cái gì có thể so sánh được.Phật là Phật, ông là ông. Ông tu không thể thành Phật. Và không một vị Phật nào có thể là ông được.
Bạn ham muốn vì bạn chưa thể hoàn thành. Bạn đạt tới rồi, cái đích khác lại hiện ra. Ham muốn có đấy vì chưa hoàn thành và không thể hoàn thành.Cho nên nếu bạn ham muốn thành Phật hay ham muốn được chứng ngộ thì bạn sẽ mãi mãi chạy theo ảo ảnh.Khi bạn chấp nhận và ngừng ham muốn, mọi sự có sẵn đấy.
Khi bạn hiểu và tự mình hành động vì chính bản thân mình là giới. Trái lại khi bạn kiểm soát thân tâm mình để bắt buộc nó làm theo những điều người khác qui định. Đó là bạo hành với chính mình.
Trong tu học. Còn háo hức muốn biết nghĩa là chưa biết. Khi biết rồi háo hức muốn nói nghĩa là mới biết bên ngoài chưa sâu sắc chưa toàn diện. Nếu đã thực biết thường không có nhu cầu muốn nói. Nói nín động tịnh là tự nhiên không dính gì điều mình mới khám phá.
Nếu ai đó xúc phạm bạn, thì hãy ngủ qua đêm rồi hôm sau mới nói lại.Còn nếu ai đó khen bạn, thì hãy ngủ qua 3 đêm nhiên hậu mới nói lại.
Đừng biến giáo lý thành sự an ủi. Mà trái lại người thực hành, phải thông qua hiểu biết để chấp nhận thực tại.
Kẻ thù làm bạn thay đổi nhiều hơn bất kỳ ai khác. Logic là sự áp đặt của con người vào thực tại. Nên mọi chân lý chỉ tồn tại một thời gian rồi tự hủy diệt. Vì thế, tôn giáo tồn tại không phải vì sự hợp lý mà vì thế giới đa chiều và rộng mở của nó.
Trong suy nghĩ có xung đột. Còn trong suy tư có sự chấp nhận nên không có đấu tranh. Nhưng suy nghĩ và suy tư đều bắt đầu bởi một nguyên nhân để dần dần đi đến giải pháp. Nó là tâm trí.Trong tâm linh. Cái biết đến không cần nguyên nhân. Nó đồng thời với hành động thích ứng tức khắc.
Này Cỏ May. Nếu ông chỉ hiểu lời thì giống như ông đang giao tiếp với một xác chết.Nếu ông hiểu nghĩa thì giống như ông giao tiếp với một người sống.Còn nếu ông vượt lên trên cả lời và nghĩa thì giống như ông trong tình yêu với người mình yêu.
Bạn bè mỗi đứa một phươngMình ta tại thế trăm đường gió lay
Đạo đức nhằm vào hạnh kiểm. Nhưng giác ngộ lại nhằm vào sự thuần khiết của chứng kiến.
(Các anh chơi quá hay. . Vô rồi. . .lọt vô rồi. . .)
1/ Sự tương phản sẽ làm trí tuệ phát sinh và làm trường năng lượng thiêng liêng kết tinh mạnh hơn. Sự tương phản mà thậm chí là trở lực, không phải tai họa mà là cơ hội, nếu bạn thật sự hiệp khí toàn diện.2/ Nếu vì tò mò, bạn không thể biết tâm linh là gì, vì thiếu kiên nhẫn và có quá nhiều mối quan tâm.3/ Nếu vì thôi thúc để tìm kiếm về nội tâm. Bạn chỉ có thể thành triết gia, chứ cũng không thể biết gì về tâm linh. Vì bạn mãi luẩn quẩn trong tâm trí nhị nguyên. Bạn sẽ có những phóng chiếu riêng của tâm thức mình, chứ không chứng thiền.4/ Chỉ khi có sự nhập cuộc toàn diện cả thân và tâm. Bạn mới có khả năng hợp nhất với điều thiêng liêng. Nếu chỉ dùng thân hoặc chỉ dùng tâm thức, bạn bị phân liệt nên điều nầy là không thể.
Ta về ta tắm ao taSân đình rụng lá, ao nhà đầy mâyTao về tao tắm với mầyĐạo bơi đời lặn, tao thầy mầy quanHề hề. . .
Em tung sen lên trờiSen lại rơi xuống đấtĐừng cường điệu pháp PhậtSen thật nở trong đầmTâm hương thường vô ngãPháp hoa bổn vô tựSự sự tự minh minh***(Sen ơi. . .hãy bay lên. . .)
Khi một người chứng ngộ, ánh sáng trí huệ của người ấy là tối thượng. Không cái gì có thể cao hơn tâm thức của người đã chứng ngộ.Cho nên nếu chứng ngộ là thực tại. Thì thượng đế phải là phi thực tại.
Đừng phân tích chứng minh người khác sai chỗ nào, mình đúng chỗ nào. Điều ấy sẽ dẫn đến thị phi, đấu tranh, hơn thua. . . Và do vậy hành giả không còn thì giờ, không còn yên lặng để thực chứng giác ngộ.Hãy hạ cơn sốt, chứ không cần cải nhau để chứng minh điều bệnh nhân bị sốt đang thấy đang nghe là ảo giác.^^^(Đội sen về nhà)
Này Cỏ MayHành động nào lọt vào tâm trí, ông phải biết và phải xả. Sau đó thì hiệp khí trở lại để mọi sự là ngẫu hứng trong tỉnh giác.Tự động, tự nhiên, liên miên, đâu có ai biết ai hay. Chỉ có tự nó hòa chung vào cái dòng chảy về chỗ trũng. Mãi tạo cân bằng nhưng trời đất chẳng bao giờ cân bằng. Ông cũng vậy, miên miên tự nhiên tự chuyển.Gió thổi thì cỏ múa may. Ta là ai mà lại chần chừ do dự.Nói nín động tịnh đừng phát xuất từ ông, mà là việc của trời đất. Ông chỉ cho mượn xác, cho mượn tâm thức thôi mà. Hề hề. . .Việc của ông là im lặng, là nhận biết và chứng kiến, để quyết định chơi đùa hay sa vào ma sự. Chơi ở đâu, chơi thế nào, là cái linh giác trong người ông hiển thị phi nổ lực.Hãy tùy duyên biến hóa như mây. Năng lượng giao với đời thì thành sét. Giác linh ông gặp người và ma quỉ thì tự nói, tự nín, tự im lặng, gọi là im lặng sấm sét. Hề hề. . .Chúng đều bị sét đánh, nên gọi là trực chỉ, nên gọi là đốn ngộ. . .Khi mây hữu gặp mây vô thì sấm động trời quang. Khi giác linh trong ông gặp giác linh của trời đất thì tự nhiên niệm chú, tự nhiên trì kinh, chứ ta đâu có rảnh để làm những việc ấy chứ. Hề hề. . .Ta còn bận đi chơi. Đời và đạo thì như mưa rào trên sông vắng.^^^(Hái sen ướp trà)
Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể chỉ ra bằng một tình huống. Tình huống ấy là ẩn dụ, là "thiền cơ". Nó ở bên ngoài tâm trí nhị nguyên. Cho nên, nếu chấp vào hành động thì không bao giờ ngộ được. Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể nói ra nếu lời nói ấy ở bên ngoài tâm trí và tự do với mọi khái niệm. Nếu chấp vào nội dung của lời thì không bao giờ ngộ được. Lời như thế là "thiền ngữ".Nếu ở gần nhau đã lâu. Thì im lặng cũng có thể hiểu nhau. Không cần lời, không cần hành động, cũng không cần thiền ngữ hay thiền cơ. Gọi là "vô ngôn thông", hay "bất lập".Này Cỏ MayCũng vậy. Nếu đã cùng sống cùng làm việc với "người bên trong" một thời gian đủ lâu. Thì cần gì trì chú, cần gì niệm kinh chứ.Hề hề. . .Tự nhiên, liền liền, miên miên, tự tại vô ngại.
Mutti tắm nắng/ 2 tháng tuổi/Ông ngoại vẽ tặng. . .hề hề. . .
Hai vợ chồng ông già bán chuối. Ông lão lấy khăn lau mồ hôi cho vợ. Bà lão cười hạnh phúc.Hề hề. . .Ba Gàn vẽ lại cảnh nầy cũng rất hạnh phúc.
Trà uống trà ta đâu có uốngGọi là buôngĐời chơi đời ta đâu có chơi Gọi là thảnh thơiĐạo chơi đạo ta chỉ là kẻ tào lao Gọi là tiêu dao vô sựHề hề. . .Chỉ có trăng sao tự biếtTrời vốn chẳng xanh biếc chẳng có mây
Bé thơ là của baCành hoa nải chuối là của ông bàMùa xuân là của quê taCòn ta vẫn là khách trọ
Sen ngủ quên trong bìnhEm ngủ quên bên hoa senQua khe nứt giữa đạo và đời Gió trời đi vàoLén mang một chút hương thơm ra khỏi phòng