Con xin thành tâm sám hối với đức Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Bồ Tát Ma Ha Tát!
Con xin thành tâm sám hối với ân sư cùng chư vị thiêng liêng!
Thực sự tôi suy nghĩ rất nhiều về các vị huynh đã đi trước, họ đã có thành tựu nhất định. Vậy mà họ lại bị sa xuống, Tôi sợ mình không cẩn thận thì cũng giống như họ. Rơi xuống vực tham dục sâu thăm thẳm thì biết bao giờ mới giải thoát được.
- Này chú Ba! . . Chú thường đến đây uống trà và đàm đạo. Chú cũng thường bảo chưa có dịp nào để tỏ cái lòng biết ơn quán trà đã bán chịu cho chú quá nhiều mà chưa một lần đòi nợ.
Ngài hỏi ngươi đi đâu?
Con đang tìm lối về, con bị lạc đường.
- Mô Phật!... Kỳ nhưng không diệu!
- Thưa cụ tại sao thế?
- Xin lỗi!. . .Ta đang sám hối. Nên để ông chờ hơi lâu.
- Mô Phật chẳng phải "tri vọng thì vọng liền tan" sao?
- Chào cụ Tưởng Vậy. - Chào chú Ba Gàn.
- Thưa cụ! . . .Nếu mọi sự đều do nhân duyên mà thành thì đâu còn ai tự ý gì được?
- Tự ý cũng từ "duyên"
Anh ta đọc nhiều sách, đi thăm hết nhà hiền triết này đến nhà hiền triết khác, lắng nghe, thảo luận và thực hành. Nhưng chính anh ta luôn thấy nghi ngờ hay không chắc chắn.
Sau hai mươi năm anh ta gặp một người, mọi lời nói và hành động của người này phù hợp với ý tưởng của anh ta về con người hoàn toàn nhận biết.
ly rỗng…Ối giời!, đầy ki!
Dòng người lũ lượtTrèo lên , trèo lên
Nhuỵ xoèHương ngan ngát
- Chu choa! Lâu rầu á nghen! . . .Chứ đi đâu óng xứ để nẩu nhớ nẩu thương, nẩu theo hỏi tui mãi! . . .
Sắc vẫn nặng hơn không
Bà lần nghìn chuỗi hạt
- Chào cụ Tưởng Vậy
- Chào chú Ba Gàn
- Thưa cụ, thế nào là cái biết có sẵn?
- Mô Phật!. . .Quí khách đến tham quan lễ Phật?
- Đến đây chơi!
Lá vàng rụng chồi non vươn
Thương núi rừng trần thế
Thú mê say dạy người
Rơi vào thinh lặng
Chơi trăng chẳng chán
Lão già thỉnh thoảng bồi dưỡng cho cả đàn, bát cơm nguội, bó rau rừng hay vài cái củ mài lão đào được trong rừng.. . . Đã quen với lão già tốt bụng nên chúng rất dạn. Khi lão ngồi yên mắt mở hé thì cả đàn rụt rè tiến lại rất gần. Nhưng khi thấy lão cử động hay mở mắt chúng liền bỏ chạy ra xa, rồi đứng nhìn lại thăm dò. Bao giờ chúng cũng giữ một khoảng cách an toàn. Lão Ngưu thở dài:
Mùa xuân vừa mới đi thôi!. . .Còn mùa hè thì lại đang bỡ ngỡ!. . . .Thế nhưng cái nắng rực rỡ thì đã về từ lâu!. . Sương mù mờ mịt. Hoa xoan nở rộ, trông như những đám mây xám trôi về ngủ quên trên vòm lá non xanh tươi. Trong bụi tre gai rậm rì bên bờ đá, vang vang tiếng chim cuốc gọi bạn dồn dập thiết tha. Lão Ngưu nắm mũi dắt con trâu đầu đàn băng qua con suối khô để sang khu đồi bên kia thác Bạc. Bên ấy rẫy tranh vừa mới đốt, gặp cơn mưa rào đầu mùa mấy hôm trước, đang lên chồi non mơn mởn.