(Cưỡi trâu Yak rong chơi khắp miền đất Phật)
- Thưa cụ, khi cụ đảnh lễ và hành công trước các khu linh địa của Tây Tạng. Con thấy động tác của cụ cũng giống như mọi người, chẳng có chi khác. Như vậy làm sao để phân biệt động tác do gia trì lực của Như Lai, và động tác bình thường do mình làm?
- Này Cỏ May, khi ông đi xe gắn máy. Làm sao ông phân biệt động tác ông lái xe và động tác cái xe chạy trên đường?
- Thưa cụ, nhờ nhận biết mà con biết như vậy.
- Cũng thế, nhờ nhận biết mà hành giả phân biệt được động tác do gia trì lực tự biểu thị một cách ngẫu hứng, sáng tạo, tự do và thuận tự nhiên với động tác rập khuôn sáo mòn của tâm trí.
- Thưa cụ, nếu biểu thị của gia trì lực là ngẫu hứng, tự phát thì nhiều khi sẽ gây tổn hại hơn là có lợi. Cụ nghĩ sao về vấn đề này?
- Này Cỏ May, khi cái xe lăn bánh trên đường là nó chạy hay ông chạy?
- Thưa cụ, nó chạy theo sự điều khiển của con?
- Cũng vậy, biểu thị của gia trì lực là tự phát nhưng theo nhất niệm của hành giả.
(Mắt tròn liếc long lanh)
Cô bé dạo rừng thu
Bàn chân nhỏ xíu
Mưa thu líu ríu chạy quanh chạy quanh
Con suối róc rách bên anh vòng quanh
Gió mát và thơm
Mắt tròn liếc long lanh
Giọt mưa nủng nịu bên rừng cây xanh
Xưa kia có người hỏi đức Khổng Tử về Thần Thánh, Ma Quỉ. Ngài bảo: "kính nhi viễn chi". Này Cỏ May, hôm nay ông đến chơi và hỏi ta về các loại Chánh Giáo. Bắt chước người xưa, già cũng bảo với ông rằng: "kính nhi viễn chi".
Thế cho nên lẳng lặng nơi chốn quạnh hiu. Vui với trăng thanh gió mát. Sống với chim muông thú trừng. Làm bạn với con suối rừng cây. Mặc áo vải thô, vỗ bụng rau mà hát. Làm điều nhân nghĩa tuỳ theo thích. Chuyện đời chuyện đạo như mây trời trôi trên đỉnh non thiêng. Ha ha. . .ha. . . .Sương sa mù mịt. Rừng trúc rì rào. . . rì rào. . .thì thầm. . .thì thầm. . . như tiếng đạo tràng đang tụng kinh. Chim gỏ kiến gỏ cốc. . .cốc. . . .Chim cút núi kêu . . . Hum. . .Hum. . .H. .U. .M. .
Này Cỏ May, Uống trà thôi. Tụng thần chú làm gì nữa chớ. Chẳng phải đã có cút núi tụng thay rồi sao.
Ấnh sáng đến từ bóng tối
Ánh mắt bối rối
đến từ đáy của đại dương xa xôi
Bình minh lôi thôi
Chắc đang đến
từ cái nôi yên lặng
(Gành Đá Đĩa/Phú yên)
Từng viên đá ở đây đều có cạnh cân đối, xếp lên nhau ngay hàng thẳng lối, trật tự, như theo một qui tắc nghiêm ngặt, nên gọi là Đá Đĩa.
Chính cái điều ấy làm Đá Đĩa khác đá khác và Gành Đá Đĩa nhờ vậy thu hút khách du lịch tham quan.
Cũng vậy, thế giới ta bà ngày nay, từng người tự nhiên đều biến thành Đá Đĩa của mọi cơ chế, guồng máy và qui tắc.
Cả trần gian này không biết từ lúc nào đã thành cái Gành Đá Đĩa khổng lồ.
Điều ấy hấp dẫn, nên ngày càng nhiều du khách tâm linh là Trời, Phật, Quỉ ,Thần đến chơi và ghé thăm "Cái Gành Đá Đĩa Thế gian".
Từ đó, vô số tôn giáo và vô số đạo đã ra đời.
Có cái hay là người ta đã bán vé tham quan Gành Đá Đĩa và loài người cũng đã biết lợi dụng cái" Gành Đá Đĩa Thế Gian" để buôn Thần bán Thánh tạo ra vô số đạo và vô số tôn giáo giả.
- Này Cỏ May, đừng bắt sự việc phải xảy ra theo ý chủ quan của mình. Mà nên giữ tịnh rồi tuỳ duyên hiển tướng an lành. Phật tại tâm, ngoài tâm không có Phật. Lễ Phật ở nhà hay ở chùa, nếu tâm ông thành, thanh tịnh và tràn đầy nhận biết thì phước đức vô lượng.
- Thưa cụ, lễ Phật ở nhà và ở chùa có gì khác nhau?
- Có khác nhau chứ
- Thưa cụ khác chỗ nào?
- Lễ Phật ở chùa thì đông vui hơn.
Này Cỏ May, qua thanh tịnh, rỗng không, phi nổ lực, ông sẽ hiệp khí. Nhưng nếu ông trụ chấp vào bất cứ cái gì. Cơ thể ông sẽ có các biểu thị thể hiện nội dung vấn đề ông trụ chấp.Cho nên nếu tâm ông an tịnh cơ thể sẽ lặng yên. Nếu tâm ông rỗng không mà cảm thông, đồng cảm, với mọi người và môi trường sống chung quanh thì các biểu hiện của cơ thể sẽ luôn thích ứng tình huống, hoà hợp và thuận tự nhiên. Sự hợp nhất giữa năng lượng và thể xác, do vậy trở thành sự hợp nhất giữa con người với cộng đồng và môi trường sống.Theo đấy đầu tiên, sau khi hiệp khí. Năng lượng và thể xác vật lý sẽ đồng bộ và tương thích nhau khi người hành công thư giãn tối đa, lỏng toàn bộ cơ bắp để cơ thể nghỉ ngơi. Lỏng toàn bộ hơi thở, để hơi thở tự nhiên tự do không gò bó. Cho nên phù hợp với cách thở êm dịu, nhẹ nhàng, điều hoà, không cố gắng. Tâm lý rỗng không, không phán xét. Đặt ý một cách nhẹ nhàng liên tục, không cố gắng vào vấn đề mình quan tâm, để qui định phạm trù mà Khí sẽ biểu thị thành lời nói và động tác.
Như mưa xuống cỏ non tự lên xanh. Mưa là thầy, cỏ non là trò.
Như mùa xuân về hoa mai hoa đào tự nhiên nở ra và khoe hương sắc, làm đẹp cho đời. Mùa xuân là thầy, hoa mai hoa đào là trò.
Như mùa thu về lá vàng rơi rụng bay đi muôn nơi, nụ non đâm chồi mới trên cành. Mùa thu là thầy lá vàng rụng, lá non đâm chồi đều trò, đều là tướng do tánh tự khởi dụng.
Mưa xuân lất phất trong lặng yên. Còn mùa xuân thì vô tác đâu có làm gì. Thế mà cỏ non vẫn lên xanh và trăm hoa vẫn đua nở. Thế cho nên người thầy thật sự là người thầy chẳng làm gì, chẳng dạy gì. Ai có đó mà dạy? Thế mà mọi sự vẫn cứ diễn ra nên gọi là Như.
Mùa thu heo hút với sương mờ và gió lạnh. Mùa thu vô tác chẳng làm gì mà lá vàng vẫn tự rơi rụng , mà lá non vẫn tự đâm chồi. Mùa thu chẳng phán xét mà vẫn có đến có đi, nên gọi là Lai.
Cho nên mới nói chẳng có Ngã Thầy. Chỉ có Như Lai tự hiển thị thành âm dương, thành cái tướng của thầy trò tương tác.
Cho nên nhớ ơn thầy, không chỉ trụ vào cái tướng thầy, mà phải nhớ ơn cái qui luật vận hành tự nhiên nhiên từ Không thành tướng Có rồi lai lại quay về với Rỗng Không Tịch Lặng là vậy.
Hồi xửa hồi xưa. Tại một vương triều kia. Và tại một làng quê hẻo lánh.
Có một cái giếng đất bên lề đường dân làng không dùng nữa. Bỏ quên lâu ngày nên cỏ mọc um tùm.
Ngày kia có người vô ý rơi xuống giếng.
Người bị nạn dưới giếng không ngừng kêu cứu.. . . . . .
Trà tỉnh giác không cho không bán
Ly của mình uống chán thì thôi
Khác nhau ở chỗ cái ly
Còn trà chân lý là duy nhất trà.
Cao Các bay qua Trường Sơn
Trường Sơn dỗi hờn
Bay qua biển lớn
Biển lớn dậy sóng
Ta rong chơi trong bóng hoàng hôn
Uống trà cùng vạn linh hốn đất nước
Giật mình
Thấy xuân đang về tha thướt
Dưới gốc bồ đề
Ta say khướt đón chào xuân
Trong hốc cây khô
Một nhành ngộ lan đang hé nở
Một chút xuân tơ nơi chợ đời mơ mục
Khoảnh khắc lúc hoa cười
Giá lạnh chuyển thành xuân
1. Ông bà mình có câu: Đàn khảy tai trâu.
Hề hề. . .
Còn ta là : Con trâu già đang khảy đàn. Tai người có nghe thì nghe. . . .
2. Trong quan hệ với bạn, ta có hai loại hành động: Loại xuất phát từ cái đầu và loại xuất phát từ trái tim. Loại thứ nhất ta có bạn bè. Và loại thứ nhì ta có tình bạn.
Tương tự ta có 2 kiểu tu tập: Loại xuất phát từ cái đầu và loại xuất phát từ trái tim. Loại thứ nhất ta có kiến thức. Loại thứ nhì ta có hạnh phúc.
KCDS thuộc loại thứ nhì, nên bạn không thể dùng cái đầu tâm trí để tu học được.
1. Sự vĩ đại thật sự không nằm ở thành công hay tiếng tăm. Nó là bóng của lòng tốt, sự nhún nhường, sự phụng sự và tính cách. Người tập KCDS không tìm kiếm sự vĩ đại. Nhưng luôn biết là, không thể có bóng khi không có hình.
2. Tài sản giá trị nhất của công ty bạn chính là cách mà khách hàng biết đến nó. Nhưng tài sản lớn nhất của Cty lại là khả năng kiếm tiền qua việc ấy. Còn tài nguyên lớn nhất chính là thời gian. Tài sản giá trị nhất của KCDS chính là cách mà các bạn biết đến nó. Nhưng tài sản lớn nhất của KCDS lại là cách mà các bạn có được sức khỏe và niềm vui qua việc ấy. Còn tài nguyên lớn nhất của KCDS chính là cách mà bạn tận dụng thời gian nhàn rỗi của mình.
1. Khi quan nói với dân là “có”, điều ấy có nghĩa là “có thể”. Khi quan nói với dân “có thể”, điều nầy có nghĩa là “không”. Còn khi quan nói với dân là “không”, thì ông quan ấy không đủ phẩm chất làm quan chuyên nghiệp. Nầy chư huynh, ngôn ngữ xã giao dìm mọi sự trong thế giới ảo. Hãy luôn quán tâm giữ định, đừng để bị lôi bởi ngôn ngữ xã giao trong cuộc sống
2. Nếu cuộc đời vất cho bạn rác. Đừng phàn nàn. Hãy bỏ công biến nó thành phân vi sinh thì mùa màng sẽ bội thu.
3. Bạn chớ vội lên án người tầm đạo không trung thành khi hắn cứ chạy từ ông thầy nầy đến ông thầy khác. Đơn giản hắn đang tìm chính hắn.
Trăng trên trời tròn như cái thúngĐạo thường hằng chẳng đúng chẳng saiĐêm dài trên vịnh Vĩnh HyMình tôi với bạn cạn ly tâm tình
.