Gió ngồi trên đồng cỏHạt sương bé nhỏ ngồi bênGió muốn lênh đênh sông hồNhưng sợ Hạt sương sẽ khô dần trong nắng^^^
(Hạt sương bé nhỏ ngồi bên)
Ngẫu nhiên là lúc cuộc sống bất ngờ. Ngay khoảnh khắc ấy. Sự hiện hữu vượt qua chính nó và sáng tạo xuất hiện.
Đêm đenTrăng vàngGió mang sao rắc tràn bầu trờiTa mang đời gửi vào niết bànTiếc thay Niết bàn đã bị bán cho trần gian
Gió đến những bông lúa mì múa may cùng gió.Trên cao huệ nhựt minh chiếu. Ánh mặt trời làm sự vật sinh sôi phát triển nhưng không hề làm ảnh hưởng đến sự chuyển động của những bông lúa mì.Này Cỏ MayKhi ông tập Dịch Cân Kinh. Khí làm thân ông chuyển động. Sự nhận biết của ông thấy hết biết hết nhưng không hề gây ra trở ngại cho sự vận động thư giãn của khí.Này Cỏ May, tuy giống là thế nhưng có điểm khác biệt quan trọng:Những bông lúa mì không tự chủ trước gió. Nên gió lớn có thể ảnh hưởng đến mùa màng. Thế nhưng ông thì khác. Nếu động tác Dịch Cân Kinh mà mất thư giãn, mà rối lọan kích động, mà mất thiền vị. .v .v. .thì ông hòan toàn có thể tự điều chỉnh.
Nụ cười đầy nắngHoang vắng đầy trăngGiọt lệ đầy mặnGiọt mồ hôi đắng và cay
Ai hay ai hayMuôn triệu bàn tay bay theo cơn sayAi hay ai hayMuôn triệu bài thơ chờ trong ngủ ngàyAi hay ai hay Muôn triệu lời kinh sinh từ chúng sinhAi hay ai hayMuôn triệu bình minh sinh từ mặt trời
Ai hay ai hayHạt bụi đi chơi. . . sinh từ thơ rơi^^^(Ai hay ai hayMuôn triệu bàn tay bay theo cơn say)
Một Đại Pháp Sư đang đứng ngắm bức tượng “Người suy tư".- Chào pháp sư- Chào người suy tư, ngươi đang suy tư về việc gì thế ?- Tui đang suy nghĩ làm thế nào để biến thành người thật- Thế ngươi đã tìm ra cách gì chưa ?- Chưa. Nên gặp ngài tui rất mừng. Ngài có thể biến tui thành người thật được không?
Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể chỉ ra bằng một tình huống. Tình huống ấy là ẩn dụ, là "thiền cơ". Nó ở bên ngoài tâm trí nhị nguyên. Cho nên, nếu chấp vào hành động thì không bao giờ ngộ được. Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể nói ra nếu lời nói ấy ở bên ngoài tâm trí và tự do với mọi khái niệm. Nếu chấp vào nội dung của lời thì không bao giờ ngộ được. Lời như thế là "thiền ngữ".Nếu ở gần nhau đã lâu. Thì im lặng cũng có thể hiểu nhau. Không cần lời, không cần hành động, cũng không cần thiền ngữ hay thiền cơ. Gọi là "vô ngôn thông", hay "bất lập".Này Cỏ MayCũng vậy. Nếu đã cùng sống cùng làm việc với "người bên trong" một thời gian đủ lâu. Thì cần gì trì chú, cần gì niệm kinh chứ.Hề hề. . .Tự nhiên, liền liền, miên miên, tự tại vô ngại.
1. Đừng xem phim hành động hay hình sự. Các cảnh bạo lực và tình dục sẽ ngày ngày ăn sâu vào tâm trí bạn một cách vô thức. Hãy tránh xa nó như tránh xa khói thuốc lá.2. Tập nhìn bằng mắt thế cho máy chụp hình. Để sự đồng cảm và yên lặng đưa cảm xúc lên cao. Khi ấy thì mới nên chụp. Chụp càng ít hình càng đẹp. Chụp cho mình không nhằm khoe hình thì tấm hình mới có con tim bên trong. Đừng để nhu cầu khoe hình trên facebook làm cái ngã mình ngày càng phình to. Cũng đừng để nhu cầu khoe hình trên Facebook làm mình tự hạ thấp dần độ đặc thù tự nhiên của cá nhân mình đi. Chụp vì đám đông hình luôn luôn xấu. Chụp vì muốn ghi lại cái đẹp hình khó rời khỏi tâm lý đám đông. Chụp vì sự rung động chất ngất của con tim mình, tấm hình sẽ là thiêng liêng đối với mình và những người đồng cảm cùng mình.3. Nếu nhạc trời đã hay thì việc gì phải nghe nhạc. Hãy yên lặng đồng cảm với âm thanh tự nhiên của trời đất. Âm nhạc tác động đến thể xác thì cơ thể muốn nhảy múa. Âm nhạc tác động được đến phần hồn, tác động đến con tim thì người nghe có khuynh hướng ngược lại nghĩa là đi dần vào yên lặng mênh mông và sâu lắng. Tùy nhu cầu muốn gây hứng khởi cho “con" hay cho “người" mà bạn chọn nhạc. Như tình yêu luôn cần riêng tư. Bạn muốn nghe nhạc thật sự thì hãy nghe “một mình" đừng nghe qua đám đông.***Làm ơn bỏ "Cái Tôi" vào đây. Đừng vất bên ngoài, ô nhiễm môi trường. Cảm ơn.
Mênh mông trào mênh môngBiển rộng nhưng chưa đồng trời đấtCon tim em chìm dưới lặng imChìm sâuChìm sâu mãi. . .Nhưng con tim hoang dại Mãi vẫn chưa đến được Nơi khởi đầu của sự sống và cái chết.
Ta đụng hoa Hoa kêu . . . tát bà haHoa đụng taTa la lên. . . hả?Tánh hoa đụng Tánh taĐạt Ma cười ha ha. . .
Tiếng đàn hòa tiếng sóngTiếng đàn hòa tiếng gióTiếng đàn hòa tiếng chim hải âuTiếng đàn hòa tiếng đập của con timTa hòa âm với tự nhiên. Bản nhạc muôn ngàn giai điệu. Ngập tràn hạnh phúc. Biến hóa qua từng phút giây ngẫu hứng và vô thức.Khi ta ngưng đàn, để thiên nhiên chơi thay ta. Ta đang chơi thứ âm nhạc vô thanh của cõi lặng im mà tràn đầy ánh sáng. Lặng im mà tràn đầy giai điệu. Này Cỏ MayĐó là im lặng sấm sét.
Này Cỏ MayHành động nào lọt vào tâm trí, ông phải biết và phải xả. Sau đó thì hiệp khí trở lại để mọi sự là ngẫu hứng trong tỉnh giác.Tự động, tự nhiên, liên miên, đâu có ai biết ai hay. Chỉ có tự nó hòa chung vào cái dòng chảy về chỗ trũng. Mãi tạo cân bằng nhưng trời đất chẳng bao giờ cân bằng. Ông cũng vậy, miên miên tự nhiên tự chuyển.Gió thổi thì cỏ múa may. Ta là ai mà lại chần chừ do dự.Nói nín động tịnh đừng phát xuất từ ông, mà là việc của trời đất. Ông chỉ cho mượn xác, cho mượn tâm thức thôi mà. Hề hề. . .Việc của ông là im lặng, là nhận biết và chứng kiến, để quyết định chơi đùa hay sa vào ma sự. Chơi ở đâu, chơi thế nào, là cái linh giác trong người ông hiển thị phi nổ lực.Hãy tùy duyên biến hóa như mây. Năng lượng giao với đời thì thành sét. Giác linh ông gặp người và ma quỉ thì tự nói, tự nín, tự im lặng, gọi là im lặng sấm sét. Hề hề. . .Chúng đều bị sét đánh, nên gọi là trực chỉ, nên gọi là đốn ngộ. . .Khi mây hữu gặp mây vô thì sấm động trời quang. Khi giác linh trong ông gặp giác linh của trời đất thì tự nhiên niệm chú, tự nhiên trì kinh, chứ ta đâu có rảnh để làm những việc ấy chứ. Hề hề. . .Ta còn bận đi chơi. Đời và đạo thì như mưa rào trên sông vắng.^^^(Hái sen ướp trà)
Đặt cái tượng lên bàn thờĐêm hoang sơ Ta nghe hơi thở từ bên kia tâm tríBỏ võ ốc vào cái ly thủy tinhĐêm một mìnhTa nghe sóng hát Bài tình ca, chưa được hát bao giờ
Cuộc sống chẳng qua là giấc ngủ dài trên đời và kết thúc là giấc ngủ quá dài dưới đất.Vậy thì chật vật làm gìSao không kiếm chỗ ngủ khì rồi chơiCòn tiền hả?Tiền thì cứ thiền, tiền trên trời sẽ tự rơi xuốngHề hề. . .
Nắng vàng lơ đãng trên câyHỏi thăm ngọn gió rằng thầy ngươi đâu?- Đâu ?
Thấy sai sửa sai. Nhưng người lảnh đạo sẽ không bao giờ nhận mình sai, dù vẫn sửa sai. Và đám đông thì cũng y như vậy.Bởi vậy, chứng tỏ mình tự nhận thức được sai để sửa, thì đám đông sẽ hại mình. Vì chúng nghĩ, nó sai nó còn biết, sao chúng mình sai nó không biết được chứ? Nó sẽ sửa chúng mình, nên chúng mình phải sửa nó trước. . .hề hề. . .Cho nên muốn tồn tại. Hãy chứng tỏ nhờ lảnh đạo, nhờ tập thể và nhờ đám đông khai thị cho, mình mới biết sai để sửa. . .Làm như thế, bản ngã chúng được vuốt ve thì mình mới được an toàn. . . Hề hề. . .
Khế ấn là hành động phi nội dungThần chú là âm thanh không tiếng động của cõi lặng im.Và linh phù là biểu thị của " tri hành hợp nhất".Này Cỏ MayKhế ấn không cần bắt ấn mà vẫn luôn có đấy. Khi ông là phương tiện của thượng đế phi nhân cách thì hành động là khế ấn(mudra). Bắt ấn bằng tâm trí chỉ là ấn giả có sắc mà không hương.Này Cỏ MayThần chú(dalani) không cần tụng chú, mọi lời nói của "người buông xuôi" đều là thần chú. Kể cả lời nói không âm thanh. Thần chú mà tụng bằng tâm tham dục, tụng bằng tâm tham pháp. . .thì chỉ là hoa giả có sắc mà không hương.Này Cỏ MayLinh phù ông vẽ bằng tâm trí thì không phải linh phù thật. Linh phù(mantrra) là hành động không có tác ý, huống hồ là thiện ác nhị nguyên, huống hồ là tham đạo cầu pháp. . . Mọi ý nghĩ đều trùng ngay chính hành động của người buông xuôi thì gọi là "linh phù". Này Cỏ May, nói nôm na, linh phù là biểu thị khi ý nghĩ ông được thiêng liêng chứng minh. Cái bùa mà ông vẽ bằng tâm trí chỉ như hoa giả có sắc mà không hương.
Như cái nĩa.Định mệnh cắm phập vào cuộc đời.Chúng ta là miếng bít tết hay chúng ta là miếng đậu phụ thì có chi khác?Vấn đề chỉ khác khi chúng ta là người ăn sáng?Hề hề. . .
Em vén mây để thấy "như vậy. . ."Em vén như vậy để thấy " như thị".Em vén " như thị" Để thấy cáiKhông còn thấy "như" không còn thấy "thị"Hề hề. . .Em là Tánh thấy^^^(Em vén mây)
MỏngTrongSạchLặngMột mìnhThế mà ta vẫn sợ làm dơ trần thế
Đạo đức nhằm vào hạnh kiểm. Nhưng giác ngộ lại nhằm vào sự thuần khiết của chứng kiến.
- Này Trăng, ngươi xuống đây uống trà với ta, ai ở nhà đốt đèn trời mà sáng thế?- Thưa cụ, đấy là do Tánh Thấy của cụ nó thấy Tánh Trăng. Nên ánh sáng là " thường chiếu " . Chứ thực ra khi con xuống đây uống trà với cụ thì trăng đã lặn.^^^(Uống trà với Trăng)
Lành quá mức, lập tức sinh rách Tưởng đạo cao, lập tức nói tào laoHề hề. . .Rách rưới gặp tào laoChỗ nào em cũng ráchTào lao gặp rách rướiĐạo lưỡi rách mới sạch
Đầu xanh thành nghĩa thầy tròĐến khi đầu bạc cười to có gìHề hề. . . — cùng với Nguyễn Thị Hồi.