Con sông chảy trong tiếng đànSương bay tràn hiên nhàMây gió vừa mới pha
Ta cùng thơ uống trà
Chim quốc kêu thiết thaQuạ đen hớp trăng bay về namGió đâu hay hoa tràm nở Vẫn kịp giờ đưa hương
Ha ha. . .ha. . .
1. Để trưởng thành trong cuộc sống. Bạn phải trả giá cho sự trải nghiệm, chứ không thể nhặt thành công như một vật ai đánh rơi trên đường đời được. Cái giá ấy là sự mất mát một số mối quan hệ và mất đi một số người bạn. Người nhân hậu thì cái giá phải trả nầy thường rất ít. Nhưng thật ra, bạn chả mất đi người bạn nào, trải nghiệm của đường đời chỉ giúp bạn biết ai là bạn thật sự của mình.
2. Người trí tuệ thì khác biệt là nguyên nhân khiến họ gần nhau hơn vì để bổ túc cho những khiếm khuyết của nhau. Còn đối với kẻ phàm phu thì sự khác biệt sẽ gây ra tranh đấu hơn thua, đúng sai, thị phi và hí sự....
Ta về mưa chợt bay bayLúa non đứng dậy múa may trên đồngSông say sông chảy về trờiTrăng say trăng nhảy xuống đời tìm ta...
- Thưa cụ, làm sao biết mình là căn Đồng?- Đứng trước bàn thờ của Thánh Mẫu thì tự nhiên nhận năng lượng và đảo đầu, còn nơi khác thì không dù mình trước đó chưa tập gì?- Những người như vậy có cách gì để khỏi trình Đồng không?- Thờ Thánh Mẫu. Một tháng nhận ân điển thiêng liêng và làm thiện 3 ngày.-Xin cụ nói rõ hơn?
Còn trời còn đất còn non nước
Cầm máy nhặt chơi được mấy hình
Đem về ninh tất trong nồi cháo
Khi chín thành ra đạo với thiền
Hềhề. . . .
Này con, Tự Tại chính đối tượng và là thái độ của hành giả khi hành thiền.
- Thưa cụ, con biết rồi
- Nếu biết rồi thì ngươi hãy quán về một đề mục “ngay chính trên cơ thể ngươi” mà “không có trên thể xác và tâm lý ngươi” ?
Nó băng mình vào màn mưa giá lạnh. . .
Trời xám xịt màu chì. . . lâm thâm. . . li ti. . .lạnh như cắt da. Mưa xiêng xiêng như một màn lụa mỏng màu trắng xám, kéo lướt thướt trên cánh đồng Cà Đung chỉ còn trơ gốc rạ. . . .Gió bấc thổi vù vù làm khóm chuối đầu hè rách tả tơi. Giọt tranh nhỏ tong tong vào cái nồi đất vỡ. . . .Lạnh lẽo và nghèo nàn!. . .
Tấm liếp che cửa đứt lạt đập phành phạch.- Mẹ ơi!. . .mẹ có thấy đỡ mệt hơn không? Con nấu cháo cho mẹ đây. Mẹ rán ăn hết bát cháo này rồi uống thuốc.Thằng Quỉ Sứ lòn tay đỡ mẹ ngồi dậy, rồi bón cho người bệnh từng thìa cháo. Bỗng trong đám chăn rách hôi hám và đầu tóc bù xù, đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra. Một giọng nói từ âm ty thều thào tiếng được tiếng mất:- Cháo. . .cá. . .à!. . .Con lấy. . . tiền. . . đâu ra!. . . Đừng làm gì. . .bậy bạ nghe con!
Trời vẫn không ngớt mưa!. . . . Gió rít qua mái rạ. . .hú thảm thiết trên cánh đồng nước ngập trắng xoá. . . rồi mất hút ở tít mù xa. . . . Nơi ấy là cuối cánh đồng Cà Đung. . . Lờ mờ qua màn mưa, Trường Sơn như đang trôi trên dòng nước phù sa. . . . Mưa như thúi đất. . . Bong bóng nuớc nổi lềnh bềnh dọc theo hè rồi chảy lênh láng vào vườn chuối sau nhà. Trong cái lu bể, nước mưa trong vắt không ngớt tràn ra. . . .Cây mít già trước sân gãy một nhánh lớn, lá xanh rụng tơi bời. . . .Trong bếp, thằng Quỉ Sứ đang nấu cơm. Ánh lửa nhảy nhót, tiếng củi cháy lép bép như tiếng lòng nó reo vui!. . .Thế là mẹ nó đã bớt bệnh. . .Đã ăn được cơm. . . đã bớt đau nhức, nên đêm có thể ngủ yên. . . có thể đi lại trong nhà bằng hai cái nạng gỗ do nó tự làm:
Gió rừng nghịch ngợm dạo chơi từ trong ra ngoài. . .
Lưng dựa vào vách đá già đầy rêu. Khiêm tốn nép mình dưới gốc cây đa to tướng rễ chính rễ phụ chằng chịt phất phơ. . . . Lều cỏ trống hoang! . . . .Gió rừng nghịch ngợm dạo chơi từ trong ra ngoài. . . .Thổi sạch tro ở bếp lên trời. . . .Thổi tung cả râu tóc của lão già, đang ngồi lặng yên quay mặt vào vách đá. . . .Dưới kia, sau lưng lão. . .Con sông Cái vẫn đang hát ca trong màn mưa xam xám. . . xiêng xiêng. . . . buồn bã!. . . Đằng xa kia, bầy trâu vẫn đang bình yên gặm cỏ trên dãy đồi nhấp nhô như bát úp. . . vàng nhạt. . . xôn xao vệt nắng quái mùa đông!. . .Trước mặt, ở cái khe nứt trên vách đá, đầu lửa cây hương lúc đỏ rực lúc nhạt nhoà như cái tâm tình của lão già. . . .lặng lẽ. . . sâu hun hút. . . .lúc đầy. . . lúc vơi! . - Thế là người bạn lặng yên của lão đã ra đi! . . . .Tịch mịch mà đi vào nhân thế!. . . . Chẳng nói, chẳng cười, chẳng làm, chẳng suy nghĩ gì, mà lại độ sanh!
Thư gửi Hai Lúa
Nè Hai Lúa, hôm đi Tây Tạng ông bận không đi cùng được. Ngồi trên xe dong ruỗi trên đường thiên lý, nhớ tới ông tôi bèn chụp vài tấm hình ở xứ Tạng gửi cho ông. Để giống như có ông đi cùng vậy. Máy dỏm, tui lại không biết chụp, xe lại chạy nhanh xóc dữ nên hình xấu. Thôi thì ông cứ xem vậy ! Để phần nào biết cái phong cảnh và tập tục nơi xứ người.
Tôi yêu hoa bồ công anh.
Lá nó như muôn ngàn cái cưa mềm mại. Ngày và đêm yên lặng cứa vào thời gian, cứa vào kỷ niệm, cứa vào cái thật giả hỗn độn thị phi.
Gió thổi. . . Bạt ngàn bồ công anh rung rinh theo gió.
Muôn ngàn cái cưa cứa vào trời đất. Trời đất nứt toạc làm đôi. . . và muôn ngàn cánh hoa li ti màu trắng xuyên qua khe hở của tâm thức nhị nguyên bay tự do vào khoảng không yên lặng.
Anh linh người xưa như ẩn hiện đâu đây. Nổi niềm người xưa thì vẫn tràn đầy: “Chẳng phải khổ hạnh hay từ bỏ khổ hạnh, mà vấn đề là vì hạnh phúc của mình và mọi người có dám thay đổi cái nếp mòn tri kiến đã thành chân lý của cả một thời đại, của cả một xã hội hay không ? ” Tiếng quạ kêu buồn thảm trên đầu non. Gió chiều lành lạnh. Ánh nến chập chờn. Chúng tôi ra về xuyên qua khu rừng Khổ Hạnh, đi qua những xóm làng nghèo khổ. Dòng đời thì cứ đổi thay mà cuộc sống nơi đây như chưa từng thay đổi. Bên kia sông Ni Liên, ánh đèn từ Bồ Đề Đạo Tràng lung linh trong bóng tối mượt như nhung
Mọi người có thể cùng ăn chung với tôi. Nhưng ăn xong tôi cần người ngồi lại uống trà tâm sự. Đó là người đã cùng tôi nấu cùng. Mọi người có thể ngủ cùng nhà với tôi. Nhưng tôi cần một người cùng đi dạo lúc thanh vắng để có thể chia sẻ những điều thầm kín. Đó là người đã từng thức cùng. Mọi người có thể nói cùng tôi về một vấn để quan tâm chung. Nhưng tôi cần người cùng tôi yên lặng nghe nhạc lúc chẳng còn ai. Đó là người đã từng lắng nghe tôi lúc mọi người xa lánh. Mọi người có thể bước cùng tôi về một mục đích chung. Nhưng tôi cần người ngồi lại bên tôi cảm thông yên lặng không nói gì. Đó là người vẫn âm thầm dõi theo tôi lúc tôi chẳng còn là hiện tượng đáng quan tâm.
Ông già mở cửa lồng. Con két bay ra vút lên trời nhập vào đám bè bạn của nó. Như mọi con két khác, tự nhiên nó kêu lên:
- Két. . . .k. . é. . .t. . .
Ông già cười:
- Hề hề. . . đấy mới là câu nói của con. . . .đấy mới là cuộc đời của con. . . .
Giọt sương trên đầu ngọn cỏ
Rơi xuống
Xuống mãi
Vẫn chưa tới đất