Khi tập KCDS, năng lượng là Kudalini thăng hoa từ dưới lên trên. Do vậy 2 bàn tay chấp trước ngực sẽ được năng lượng nâng lên từ từ tới điểm tối cao phía trên đỉnh đầu. Tùy theo độ tịnh hóa của thân tâm hành giả mà đường đi của 2 bàn tay chuyển động sang 2 bên với biên độ lớn hay nhỏ. Thân tâm càng tịnh thì biên độ nầy càng nhỏ. Đấy là biểu thị bên ngoài khi năng lượng (Ki) thăng hoa ngầm bên trong tủy sống và não. Đó cũng là quá trình luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần và luyện Thần hoàn Hư. Hay là quá trình khai mở hệ thống luân xa (Chakaras) trong cơ thể.
Có những người vừa mới gặp mình đã thấy ác cảm cho dù họ chưa gây lỗi gì với ta. Đối với những người nầy thì khi ta giao tiếp, chỉ cần một nguyên nhân nhỏ cũng đủ gây ra va chạm và xung đột. Dân gian gọi là khắc khẩu hay ngược điển.Cho nên bạn nên ghi lại thông tin sau mỗi lần va chạm với người khác. Ai? Về vấn đề gì? Và ở đâu?
Trời vẫn còn tối. Gió mát và dòng sông yên lặng như đang ngừng trôi. Sương đọng long lanh trên đầu ngọn cỏ. Có tiếng chim kêu buồn bã trong hàng cây ngập tràn bóng tối. Hắn thụ khí và chạy chầm chậm dọc bờ sông. Năng lượng biểu thị điều hòa qua động tác chạy. Nhịp tim êm dịu, hơi thở thông suốt, không nhanh không chậm mà đồng bộ cùng nhịp điệu của năng lượng.
Muốn viết chơi vài câuBiết tìm đâu để viết?Tìm nơi tâmTâm lặng câm vắng ngắt
Có người kia bị mù từ lúc còn quá bé. Người ấy không tin rằng có ánh sáng, cho dù đã được giảng dạy với nhiều lý thuyết về ánh sáng. Người mù luôn cười cợt và bảo: - Hãy đưa ánh sáng đây ta sờ thử xem - Hãy đưa ánh sáng đây ta nếm thử xem - Hãy gõ nó lên để ta nghe âm thanh của nó thử xem . . .v.v. . . Chẳng người sáng mắt nào đáp ứng được những điều nầy. Cho nên người mù cho rằng mình rất khoa học, và mọi người sáng mắt kia đang mê hoặc để mình lạc vào tà kiến.
.. . . .
Để biết thực tế bạn không cần có bất kỳ quan điểm nào. Chỉ người nào không có bất kỳ một ý nghĩ chấp trước nào bám vào, người ấy mới có thể là tấm gương phản chiếu thực tại. Người không nô lệ cho bất kỳ quan điểm nào thì không xung đột với thực tại mà luôn luôn khớp với nó.- Bất kỳ khi nào chúng ta thành công cũng là do chúng ta khớp với thực tại. - Và ngược lại bất kỳ khi nào chúng ta thất bại cũng là do xung đột với thực tại và không khớp với sự biến dịch của cuộc sống.
Đừng phụng thờ Thượng Đế như một kiểu hối lộ, mục đích chỉ để thuyết phục ngài hoàn thành các ham muốn của chúng ta. Tam bảo là một nơi riêng tư của tình yêu tối thượng. Cho dù đấy là đền chùa hay tư gia thì tính “Một Mình” là cần thiết để cảm nhận và trải nghiệm.
Sống thật, sống hết mình từ khoảnh khắc nầy sang khoảnh khắc khác, ngẫu hứng, tự phát và mang tính đáp ứng một cách toàn bộ thế thì gọi là tự do, thế thì gọi là giải thoát. Chứ không phải tự do khỏi cái gì hay giải thoát khỏi cái gì.
Một hôn nữ Thần Bóng Tối xin triều kiến Thượng Đế và hạch tội Thần Mặt Trời:- Kính lạy Thượng Đế đại từ đại bi công minh và chính trực. Xin ngài hãy trị tội tên Thần Mặt Trời?Thượng Đế hỏi:- Tại sao thế, hắn phạm tội gì?- Thưa Thượng Đế hắn cứ rượt đuổi con. Bất kỳ con ở nơi nào, khi hắn đến hắn liền xua đuổi con đi. Con chạy trốn hắn khắp cả đại vũ trụ nầy, mệt mỏi lắm rồi. Ai cũng có quyền bình đẳng trước Thượng Đế. Xin ngài hãy vì lẽ công bằng trị tội tên Thần Mặt Trời và lấy lại công đạo cho con.
Nếu từ bi có sức mạnh lay động mọi com tim. Thì nó giống như một loại rượu ngon thượng đế mời. Muốn uống rượu được, bạn đầu bạn phải tập nếm. Ban đầu nó đắng và cay chứ không thấy ngọt và ngon. Lâu dần, sau nầy cay đắng mới biến thành thú vị và hạnh phúc.
Đau khổ có tính hồi tưởng. Bất kỳ khi nào bạn đau khổ bạn đều nhớ tới Thượng Đế. Do vậy hãy lợi dụng đau khổ để tu tập. Nó có thể trở thành lời cầu nguyện. Nó có thể trở thành việc thiền, nó có thể trở thành tụng kinh lạy Phật làm lành lánh dữ, nó có thể trở thành nhận biết. Đừng để nó lôi mình đi. Đừng để nó nhấn chìm mình xuống. Hãy nhìn thẳng vào nó, lợi dụng nó để tu tiến và làm sắc bén linh hồn.
Hãy để thượng đế chăm sóc cho người khác. Chúng ta chỉ nên gắng sức hoàn thiện bản thân mình. Đấy là việc phải làm cả đời và trong nhiều kiếp còn chưa được. Cho nên đừng nghĩ rằng mình có sứ mệnh và mọi người khác phải tuân theo nó. Không ai có sứ mệnh nào để hoàn thành cả, nhưng bản ngã bao giờ cũng muốn làm điều như vậy. . . .Người bản ngã không bao giờ thấy thoải mái khi chỉ là chính bản thân mình. Người ấy luôn gắn bản ngã mình với một sứ mệnh lớn lao để bắt người khác qui phục. Hề hề. . . .là bình thường thôi. Cố là phi thường sẽ thành bất bình thường