(Hum)
Bởi vậy, thuyền bát nhã phải không có đáy mà vẫn nổi. Như vậy nó không phải là “Thuyền” nữa, mà phải là “cái phao” “Phao Bát Nhã” thì mới được. Này Cỏ May, đừng dùng thuyền mà hãy dùng phao. Vì trước sau gì sông mê cũng nổi sóng. Vì trước sau gì cuồng phong bão tố cũng sẽ nổi lên, khi mà cơn gió độc tham sân si vẫn ngày đêm thổi qua pháp giới ngày càng mạnh hơn và chưa phút giây nào ngừng nghỉ.
.
Hề hề. . . .ai mà biết được. Có điều con người cũng vậy chứ có khác chi. Sống một ngày là gần nghĩa địa thêm một ngày. Thế mà chúng ta quên khuấy đi mất, cứ lo tranh giành đấu đá nhau, tốn nhiều thì giờ vào những việc không đâu. Khiến quỹ thời gian sống của chúng ta bị phí phạm. Nếu “tri túc” thì cuộc sống sẽ là lễ hội. Còn nếu không thì khác chi lũ còng kia, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì
(Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm)
. . . . . . .
Trong nghĩa địa một con Ma Mẹ đang giảng giải cho con Ma Con:
- Này con, con nhớ đấy, nhập vào cái gì cũng được, chứ nhất thiết đừng nhập vào “Con người”
- Thưa mẹ, tại sao vậy?
- Mình tuy là Ma nhưng mình thành thật nhận mình là Ma chứ đâu có chối cải. Còn chúng thì còn Ma hơn mình, nhưng bên ngoài cứ giả vờ đạo đức. Do vậy suy ra trong đường tu chúng còn thấp hơn mình. Con mà nhập vào chúng thì muôn kiếp bị đoạ địa ngục của địa ngục đời đời kiếp kiếp không có thể trở lại làm ma huống chi là thoát luân hồi.
Một người tu đã lâu năm, ưa biện luận, thường đi thuyết giảng về pháp “ không chấp”.
Một hôm đến thăm Ông Mập.
Ông Mập bèn viết chữ Phật lên mặt tất cả ghế của phòng khách, chỉ trừ cái ghế mình đang ngồi thì không viết. Xong ông già vui tính bảo Cô Bé ra mời ông khách vào.
Này con, tuyệt đối đừng nhận có mối quan hệ giữa hiện tượng huyền diệu này và mình hay nơi ở của mình, thì mới là độ sanh vô ngã do “Vô Tác Diệu Lực” của Pháp Hoa Vô Tướng. Hề hề. . . .hiệu quả sẽ vẫn cứ xảy ra mà không cần xác lập mối dây liên hệ với mình làm gì. Đây là kinh nghiêm của gần 30 năm hành thiện của ta. Và là một minh chứng sinh động cho “Gia trì lực” và “vô Tác Diệu Lực”. Đó là dụng “Pháp Vô Pháp”, “Tướng Vô Tướng” và “Ngã vô Ngã” vậy. Làm như vậy thì luôn ung dung, nhàn hạ, rỗng rang, tự tại, du hý càn khôn, chơi đùa được với Thiên Ma mà không bị chúng quấy rầy.. . . .hề hề. . . .
Này con, Tự Tại chính đối tượng và là thái độ của hành giả khi hành thiền.
- Thưa cụ, con biết rồi
- Nếu biết rồi thì ngươi hãy quán về một đề mục “ngay chính trên cơ thể ngươi” mà “không có trên thể xác và tâm lý ngươi” ?
Còn trời còn đất còn non nước
Cầm máy nhặt chơi được mấy hình
Đem về ninh tất trong nồi cháo
Khi chín thành ra đạo với thiền
Hềhề. . . .
(Nhà Tổ Bình Dương)
Xuân thuỷ mãn tứ trạch
Nước xuân đầy thì tự nhiên tràn ra bốn phương, chẳng dụng công gì, chẳng cố gắng làm chi, chẳng chấp vào các điều hữu vi phương tiện. Thế nhưng thuận duyên thì lấy cái làm để thành việc chơi. Chơi với người, chơi với thú vật cỏ cây hoa lá, chơi với sông hồ biển sộng đường xa, chơi với kẻ tốt người xấu, chơi với Thần Thánh Quỉ Ma. . . . .Trong tam thiên đại thiên thế giới chỗ nào vui thì mình tới. Ai chấp, ai trụ, ai đấu tranh, ai thị phi, ai khen chê, thì mắc chi dính dáng đến mình chứ.
(Huệ đỏ)
Cơ thể hắn, từng tế bào như giãn ra, mở rộng ra, lặng yên đón nhận làn gió mát, đón nhận mùi thơm của các loài hoa nở về đêm. Bàn chân hắn cảm nhận từng xúc chạm nhỏ nhặt nhất khi dẫm trên cỏ ướt sương đêm, dẫm trên những hạt sỏi cứng, tròn và lành lạnh, dẫm trên cát ướt nhột nhột tê tê. . . .
Hôm nay trời hơi lạnh. Nhưng Cát tắm biển sớm rồi vào phòng ăn. Gặp mọi người đang ngồi uống trà ở đấy với người chủ khách sạn. Cô chủ chào hắn bằng câu hỏi:
- Này bạn, sao tắm biển sớm thế không lạnh à ?
- Ở đây khách không có thói quen tắm sớm à?
- À, hôm trước có mấy vị nữ tu, nghỉ ở đây. Họ cũng tắm rất sớm, dù trời lạnh cũng vậy, chứ không chờ mặt trời mọc lên.
- Tại sao thế?
Ông Già và người chủ khách sạn đang uống trà nói chuyện trên bờ biển:
- Thưa cụ, sau khi tập với cụ, con thấy rất tốt về sức khoẻ cũng như đường tu. Vậy sau này nếu ở đây chúng con muốn giúp mọi người thì dụng pháp như thế nào?
- Dụng pháp vô pháp
- Thưa cụ thế nào là “pháp vô pháp” ?
- Đã có pháp để dụng thì phải có tướng. Nhưng khi tướng bất định, tuỳ duyên mà hiển tướng, không chấp tướng nhất định mà tướng nào cũng có thể thì gọi là “pháp vô pháp”, “tướng vô tướng”.
- Thưa cụ, dụng “pháp vô pháp” thì có lợi gì?
Đá cùng 2 bạn là Sạn và Cát đi tắm biển. Ra tới bãi biển, thấy một cô gái khá đẹp, thân hình hấp dẫn, bận áo tắm 2 mảnh. Đá đưa mắt lén nhìn cô gái có vẻ ngưỡng mộ.
Sạn thấy vậy liền bảo.
- Đừng nhìn như vậy.
- Tại sao?
Sóng biển rì rào. Gió thổi ào ào mang theo mùi của muối mặn. Bầu trời đầy mây trắng và tiếng hải âu quang quác giữa muôn trùng sóng nước
. . . . .
Tụng kinh đã có chim ngàn
Gõ mõ đã có tiếng đàn tơ rưng
Ngồi thiền có đá bên rừng
Luyện khí tùy hứng trúc mai sau nhà
Còn ta thì bận uống trà
Nằm khễnh, tắm thác, hát cùng trời mây
Bốn mùa mưa gió đủ đầy
Chim về làm tổ
Hổ về giởn trăng
Một ngày mới đang bắt đầu.
Trên nóc chùa Bà chim sẽ kêu chim chíp, Thần Thánh thức dậy nhìn xuống phố phường tấp nập người xe. Trong công viên tượng đá đứng lặng im. Còn bên kia đường một nhà sư khất thực đang chìa tay ra, trên tay có vài đồng bạc lẻ. Dòng đời vẫn đang trôi, trôi mải miết. Thế thì nền của sự trôi này phải là cái lặng yên không dời không đổi.
- Này ông Mập, có cái lặng yện đấy chăng? Tướng trạng nó là gì? Lấy cái gì để biết cái đấy? Cái hữu hạn làm sao vừa khít với cái vô hạn này?
Căn nhà cổ tối mờ mờ. Ánh sáng từ các ô cửa sổ chiếu vào thành những luồng chảy chầm chậm mệt mỏi. Bên ngoài trời nắng to, nhưng trong nhà mát âm. Yên lặng cùng cực. Chỉ có tiếng gió thì thào trên mái ngói rêu phong và tiếng chim sẻ chim chíp khe khẽ thật nhẹ. Tiếng con sâu bò lười biếng trên tàu lá chuối. Tiếng con kênh trước nhà rì rào rúc đầu vào khu vườn rậm rạp. Mùi bùn non và mùi gió từ sông Sài Gòn ngai ngái, nồng nàn, như mùi thơm da thịt.
Cơm mưa giông bất chợt đổ xuống. Trời đất vần vũ, gió thổi ào ào.
Trong nhà mấy người đang uống trà ngắm mưa.
- Cụ nhớ Ông Sáu Gù không?
- Ông Sáu chùa Núi chứ gì?
- Dạ, ổng mất rồi. . . .không đau gì, tự nhiên mà chết. . . .
Cụ già yên lặng nhìn mưa không nói gì. Ly trà cầm trên tay đã lâu mà không uống. Chúng tôi cũng ngồi im lặng. Chỉ có tiếng gió rít trong hàng cây ngọc lan, tiếng mưa xối ào ào và tiếng chim sẻ kêu chim chíp cô đơn buồn bã. . . .
Đó là nơi mười lăm năm trước, thầy đóng trại ở thường xuyên trên đỉnh Ngũ Nhạc để tắm suối, luyện công và hàng ngày dạy cho bà con trên đỉnh núi đầy mây. Ngày ấy làm gì có đường đi. Toàn phải vạch lau lách băng rừng đi thôi. Bà con đi từ Nhà Tổ Côn Sơn lúc 4 giờ sáng, băng rừng leo lên đỉnh Ngũ Nhạc. Khi ấy thầy đang ở dưới thác. Nghe tiếng cười nói lao xao, liền đi mấy chục mét là tới đỉnh Hòn Ngọc. Bà con không biết tại sao thầy đi nhanh thế!. . . .hề hề. . . .
Chúng tôi lại về Hải Dương. Trời đã bắt đầu vào hạ. Nhưng những cơn mưa đầu mùa đã xua đi nóng bức. Khí trời mát dịu. Phố phường đông vui. Hồ nước trong vắt. Tiếng ve kêu râm ran trong những hàng phượng vĩ hoa đỏ nồng nàn. Hai bên đường hoa bằng lăng nở tím ngắt trong nắng mới. Hoa sen nở trong đầm và công viên cỏ non xanh rờn. . . . Bà con nghe tin thầy về đã tập trung rất đông để mừng thầy cô và chư huynh đi cùng.Thầy cùng bà con uống trà ở cái sân xi măng ngập tràn bóng mát. Đón thầy cô và chư huynh ngoài bà con học viên, còn có ông Giám Đốc Nhà Văn Hóa Thành Phố, ông Phó Chủ Nhiệm Câu Lạc Bộ Trung Cao Nguyễn Trãi. Các bác trong Ban Khí Công của CLB và đội Huấn Luyện Viên KCDS của Hải Dương.
Đã bắt đầu vào hè. Những cơn mưa bất chợt với mây đen và lá khô cuốn theo gió xoáy bay đầy trời. Sen trong hồ nhú lá non. Sân rêu xanh thẫm, cây cối đầy lộc non, hoa nở khắp nơi và lũ chim chèo bẻo lại về đậu trên hàng tre gai nói chuyện ồn ào.
Nhà Tổ Nam Định hôm nay đông vui. Đèn nến sáng choang, hương trầm ngan ngát, hoa quả bày các ban, môn sinh ra vào tấp nập. Thầy tự dưng về chẳng báo trước. Thầy bảo xa nhà Tổ lâu quá rồi sợ bà con bệnh nan y và bệnh mãn tính tái phát thì khổ. Nên Thầy tự nhiêm về chẳng báo trước cho câu lạc bộ, nói là để giúp bà con bệnh nhân chờ thầy đã lâu rồi.
Vừa qua được sự cho phép của chính quyền. Cty Vina Link đã đứng ra tổ chức lớp đào tạo Huấn Luyện Viên Khí Công Dưỡng Sinh cho Thủ Đô Hà Nội.
Lớp học do Thầy trực tiếp giảng dạy. Số lượng học viên khoảng độ 30 người, do các sân tập KCDS ở địa bàn thủ đô Hà Nội cử đến, cán bộ công nhân viên chức của Cty Vina Link và Cty Hồng Bàng.
Học viên được đào tạo khả năng hướng dẫn bà con tập KCDS theo giáo án mới và đào tạo chuyên sâu phần dưỡng sinh xoa bóp day bấm huyệt.. . . .
- Thưa cụ, có người nói với con là các lớp tập KCDS nên có thu tiền ?
- Phương pháp có hiệu quả cao, cụ giữ giới hạnh nhà Phật, lại không thu tiền, khiến mọi người kính ái, tin tưởng. Điều ấy khiến cụ ngày càng có uy tín với mọi người. Và đó là điều rất không hay. Thưa cụ, Con nói như vậy chắc cụ hiểu ý ?
- Hề hề. . . Này ông, con người giúp đỡ nhau là đạo lý của dân Việt mình mà. Ta giúp đỡ mọi người vô vụ lợi và cũng không nhằm tạo uy tín cá nhân.
Dù có ảnh hưởng của Ấn Độ và Trung Quốc, nhạc cổ truyền của những người bạn Myanmar đêm hôm ấy vẫn rất độc đáo, có âm thanh của núi rừng và thảo nguyên mênh mông, có hương vị của tình yêu hoang sơ, có cái kỳ bí của siêu hình và tâm linh. . . .Nhưng, hình như trên nền hào hùng của tiếng voi xung trận là tiếng khèn buồn buồn âm điệu tự sự của người dân thường, đang phải sống trong cảnh nghèo nàn, giữa quá khứ đầy vinh quang của dân tộc . . . . . . Gió hồ lành lạnh. Trên trời muôn ngàn vì sao đang nhấp nháy. Tôi yên lặng không nói gì, để con tim mình cảm nhận cái hồn của Myanmar, cái Thần của biết bao cuộc đời khốn khổ đang ngày đêm mơ về một thế giới cực lạc đầy hạnh phúc và ánh hào quang. Lời cụ già vẫn âm vang bên tai tôi, nhưng hình như gió trời tự do đã làm nó đã thay đổi đi: "Haha. . .ha. . .Ta mong cầu cho mọi người luôn được vui vẻ và hạnh phúc, mà điều ấy nếu đã bằng con đường trí tuệ thì không bao giờ lệ thuộc vào cách sống riêng của bất kỳ ai. Cho dù người ấy được thế gian tôn sùng là Phật Trời, Thần Linh hay Đấng Cứu Thế. . . .hề hề. . ."
Hà Nội đẹp và buồn trong mưa. Sau những ngày dài làm việc vất vả. Chúng tôi có thói quen quay về Hà Nội lang thang uống trà và cà phê trên những con phố vắng người qua. Trong cái dòng người xe hối hả, trong những nụ cười đầy toan tính, trong cái ồn ào của những công trình đang thi công. . . . Tôi lặng yên cảm nhận và để con tim mình tự do hợp nhất với linh hồn của Thăng Long nghìn năm tuổi. . . . Ôi, cái tình đất, tình người, cái bóng thời gian như vẫn đang âm thầm lẩn quất trong mưa, vẫn đang chập chờn hư ảo trên mặt hồ lạnh giá và vẫn đang thì thầm khúc khích trên những con đường đá cổ, rụng đầy lá me bay. . . .