Trời vẫn không ngớt mưa!. . . . Gió rít qua mái rạ. . .hú thảm thiết trên cánh đồng nước ngập trắng xoá. . . rồi mất hút ở tít mù xa. . . . Nơi ấy là cuối cánh đồng Cà Đung. . . Lờ mờ qua màn mưa, Trường Sơn như đang trôi trên dòng nước phù sa. . . . Mưa như thúi đất. . . Bong bóng nuớc nổi lềnh bềnh dọc theo hè rồi chảy lênh láng vào vườn chuối sau nhà. Trong cái lu bể, nước mưa trong vắt không ngớt tràn ra. . . .Cây mít già trước sân gãy một nhánh lớn, lá xanh rụng tơi bời. . . .Trong bếp, thằng Quỉ Sứ đang nấu cơm. Ánh lửa nhảy nhót, tiếng củi cháy lép bép như tiếng lòng nó reo vui!. . .Thế là mẹ nó đã bớt bệnh. . .Đã ăn được cơm. . . đã bớt đau nhức, nên đêm có thể ngủ yên. . . có thể đi lại trong nhà bằng hai cái nạng gỗ do nó tự làm:
Gió rừng nghịch ngợm dạo chơi từ trong ra ngoài. . .
Lưng dựa vào vách đá già đầy rêu. Khiêm tốn nép mình dưới gốc cây đa to tướng rễ chính rễ phụ chằng chịt phất phơ. . . . Lều cỏ trống hoang! . . . .Gió rừng nghịch ngợm dạo chơi từ trong ra ngoài. . . .Thổi sạch tro ở bếp lên trời. . . .Thổi tung cả râu tóc của lão già, đang ngồi lặng yên quay mặt vào vách đá. . . .Dưới kia, sau lưng lão. . .Con sông Cái vẫn đang hát ca trong màn mưa xam xám. . . xiêng xiêng. . . . buồn bã!. . . Đằng xa kia, bầy trâu vẫn đang bình yên gặm cỏ trên dãy đồi nhấp nhô như bát úp. . . vàng nhạt. . . xôn xao vệt nắng quái mùa đông!. . .Trước mặt, ở cái khe nứt trên vách đá, đầu lửa cây hương lúc đỏ rực lúc nhạt nhoà như cái tâm tình của lão già. . . .lặng lẽ. . . sâu hun hút. . . .lúc đầy. . . lúc vơi! . - Thế là người bạn lặng yên của lão đã ra đi! . . . .Tịch mịch mà đi vào nhân thế!. . . . Chẳng nói, chẳng cười, chẳng làm, chẳng suy nghĩ gì, mà lại độ sanh!
Mùa xuân vừa mới đi thôi!. . .Còn mùa hè thì lại đang bỡ ngỡ!. . . .Thế nhưng cái nắng rực rỡ thì đã về từ lâu!. . Sương mù mờ mịt. Hoa xoan nở rộ, trông như những đám mây xám trôi về ngủ quên trên vòm lá non xanh tươi. Trong bụi tre gai rậm rì bên bờ đá, vang vang tiếng chim cuốc gọi bạn dồn dập thiết tha. Lão Ngưu nắm mũi dắt con trâu đầu đàn băng qua con suối khô để sang khu đồi bên kia thác Bạc. Bên ấy rẫy tranh vừa mới đốt, gặp cơn mưa rào đầu mùa mấy hôm trước, đang lên chồi non mơn mởn.
Lão Ngưu đi dọc theo thung lũng để tìm bãi ngủ cho đàn trâu. Thời tiết nầy chúng ngủ ngoài trời cũng tốt chán!. . Dùng dây rừng, lão cột những róng củi khô lớn vào thân mấy cây lim xẹt để quây chỗ ngủ cho chúng. Ngắt một cọng cỏ khô tung lên trời để định hướng gió. Lão nhóm một đống lửa to, chất thêm vào đó mấy cây gỗ mục. Khói bay mù mịt về phía tó trâu. Xoa tay, lão già cười sảng khoái:
- Hềhề!. . thế là an tâm, vùng này có tiếng nhiều muỗi độc mà!
Từ hôm ấy đêm nào con heo rừng mẹ cũng đến thăm con. Nó cùng cả đàn đã định cư dưới tán lùm dây gắm rậm rì kế bên động đá.
Lão già thỉnh thoảng bồi dưỡng cho cả đàn, bát cơm nguội, bó rau rừng hay vài cái củ mài lão đào được trong rừng.. . . Đã quen với lão già tốt bụng nên chúng rất dạn. Khi lão ngồi yên mắt mở hé thì cả đàn rụt rè tiến lại rất gần. Nhưng khi thấy lão cử động hay mở mắt chúng liền bỏ chạy ra xa, rồi đứng nhìn lại thăm dò. Bao giờ chúng cũng giữ một khoảng cách an toàn. Lão Ngưu thở dài:
Gió từ Đồng Găng thổi rào rào trong khu rừng trúc xanh um. Tiếng xe xích, tiếng người cười nói, tiếng chặt cây, tiếng máy cắt cỏ nổ xè xè, tiếng lửa cháy nổ lốp bốp. . . Khói xanh cay cay nồng nồng lẩn quất trong những vòm lá xanh tươi, khiến khu rừng hôm nay như tràn ngập một luồng sinh khí mới. Ngồi nghỉ giải lao trên thảm cỏ bên hồ sen. Già Năm và mọi người vừa uống trà vừa trò chuyện vui tươi:
(Cổng vào một đền Thần Đạo ở Tokyo)
Nắng xuân về
Cỏ non ngoài đồng lên xanh
Hoa anh đào bên thềm nhà mỉm cười
Tình yêu còn tươi nguyên
Trời đất hành thiền không cố gắng
Mới hôm qua đây. Anh Đào vẫn còn trơ xương cùng gió lạnh. Thế mà sáng nay đã nở bung trong nắng xuân. Từ khắp nơi, mọi người kéo về đây, uống rượu sakê, uống trà, thưởng hoa, tâm sự trong rừng cây ngập tràn hoa trắng tinh khôi, hoa hồng duyên dáng và hoa đỏ như máu tràn đầy nhựa sống. Độ nửa tháng nữa thôi. Hoa Anh Đào sẽ tàn và rụng đầy mặt đất. Đó là lúc đẹp nhất. Muôn vạn cánh hoa bay trong gó lạnh và rơi đầy trên thảm cỏ non xanh. Cái đẹp, cái buồn hiu hắt, trong veo, sẽ còn đọng mãi trong tâm người du khách.
Tôi yêu hoa bồ công anh.
Lá nó như muôn ngàn cái cưa mềm mại. Ngày và đêm yên lặng cứa vào thời gian, cứa vào kỷ niệm, cứa vào cái thật giả hỗn độn thị phi.
Gió thổi. . . Bạt ngàn bồ công anh rung rinh theo gió.
Muôn ngàn cái cưa cứa vào trời đất. Trời đất nứt toạc làm đôi. . . và muôn ngàn cánh hoa li ti màu trắng xuyên qua khe hở của tâm thức nhị nguyên bay tự do vào khoảng không yên lặng.
Anh linh người xưa như ẩn hiện đâu đây. Nổi niềm người xưa thì vẫn tràn đầy: “Chẳng phải khổ hạnh hay từ bỏ khổ hạnh, mà vấn đề là vì hạnh phúc của mình và mọi người có dám thay đổi cái nếp mòn tri kiến đã thành chân lý của cả một thời đại, của cả một xã hội hay không ? ” Tiếng quạ kêu buồn thảm trên đầu non. Gió chiều lành lạnh. Ánh nến chập chờn. Chúng tôi ra về xuyên qua khu rừng Khổ Hạnh, đi qua những xóm làng nghèo khổ. Dòng đời thì cứ đổi thay mà cuộc sống nơi đây như chưa từng thay đổi. Bên kia sông Ni Liên, ánh đèn từ Bồ Đề Đạo Tràng lung linh trong bóng tối mượt như nhung
Mọi người có thể cùng ăn chung với tôi. Nhưng ăn xong tôi cần người ngồi lại uống trà tâm sự. Đó là người đã cùng tôi nấu cùng. Mọi người có thể ngủ cùng nhà với tôi. Nhưng tôi cần một người cùng đi dạo lúc thanh vắng để có thể chia sẻ những điều thầm kín. Đó là người đã từng thức cùng. Mọi người có thể nói cùng tôi về một vấn để quan tâm chung. Nhưng tôi cần người cùng tôi yên lặng nghe nhạc lúc chẳng còn ai. Đó là người đã từng lắng nghe tôi lúc mọi người xa lánh. Mọi người có thể bước cùng tôi về một mục đích chung. Nhưng tôi cần người ngồi lại bên tôi cảm thông yên lặng không nói gì. Đó là người vẫn âm thầm dõi theo tôi lúc tôi chẳng còn là hiện tượng đáng quan tâm.
Ông già mở cửa lồng. Con két bay ra vút lên trời nhập vào đám bè bạn của nó. Như mọi con két khác, tự nhiên nó kêu lên:
- Két. . . .k. . é. . .t. . .
Ông già cười:
- Hề hề. . . đấy mới là câu nói của con. . . .đấy mới là cuộc đời của con. . . .
Giọt sương trên đầu ngọn cỏ
Rơi xuống
Xuống mãi
Vẫn chưa tới đất
1.Bạn không cần phải tranh cãi thượng đế tồn tai hay không tồn tại?- Nếu thượng đế không tồn tại thì cũng cần phải phát minh ra ông ta, vì thương hiệu và nhu cầu sử dụng các dịch vụ của thượng đế là khá lớn.
2.Đừng tìm cách mang tôn giáo của mình đến cho người khác. Hãy vui sống với nó, nó sẽ tự lan tỏa mà không mang theo mùi mồ hôi của mình.
3.Khi vấn đề là tiền bạc thì mọi người đều có chung một tôn giáo. Cho nên đừng mang thượng đế của mình đến để hòa giải, mà hãy mang tiền.
1.Đè nén cảm xúc có thể giúp bạn thành người đạo đức trong mắt mọi người. Nhưng những đam mê lớn lao và cháy bỏng mới thực sự chắp cánh cho linh hồn bạn. Trên con đường thiên lý của cuộc đời, đam mê là con ngựa hay. Nếu bạn không muốn đi bộ thì hãy sử dụng nó và giao cho lý trí nắm lấy dây cương.
2.Lửa tam muội là lửa nhiệt tình được kiểm soát tốt hơn, nó không dễ bị kích động, nó không lộ ra bên ngoài mãnh liệt và rõ ràng. Nhưng sinh lực, sự bền bỉ, chiều sâu và sức tập trung thì ngày càng mạnh hơn.
Trăng xưa vừa chết trên cồn
Ta đem nón rách hứng hồn trăng rơi