Niệm một tiếng nam mô Tây Hồ giật mình trời im biển lặng.Tiếu ngạo giang hồ, sen Tây Hồ cười trong hoang vắng mưa bayTrời nàyĐất nàyThiên hạ nàyChén trà long tỉnh ta uống. Uống cạn nhân tình vô hạn. Uống cạn nước Tây Hồ. Uống cạn nam mô. Uống cạn cái vô sư vô sự. . .Ha ha. . .ha. . Ta cười ngây ngô trong loang lổ của bình minh.^^^(Viết tại Tây Hồ/ Hàng Châu)
Thiên hạ rộng lớn thế nầy đi chơi vẫn chưa đã. Ha ha. . .ha. . .Cho nên phải lên thiên đàng, phải xuống địa ngục, phải vào tam thiên đại thiên. Phải giả điên giả khùng, ung dung vô sự mà ngao du chơi bời mới thật là thú vị. . .Ha ha. . .ha. . .Thần Thánh, Ma Quỉ và chư Thiên đi chơi với ta đi. Chánh tà thiện ác dính làm gì cho nó mất đi thú vị. . .^^^(Nam Hải, Phổ Đà sơn)
1/Bao giờ cũng có thể làm tốt hơn. Hãy tìm ra cách. Cho dù là những cải tiến nhỏ nó cũng chứng tỏ bạn đang thực sống.2/ Cách thức và chuyên môn là 2 chân. Nhưng cảm hứng là 2 mắt.3/ Cuộc đời chúng ta được quyết định bởi cách thức chúng ra xử lý tình huống, chứ không phải bởi tình huống. Cho dù là trở lực bạn vẫn có thể biến nó thành thuận lợi. 4/ Đừng theo đuổi con đường. Hãy theo đuổi mục tiêu của đời mình.5/ Dù là đang đi trên con đường nào. Hãy hát và bông đùa.
Giữa rừng già ta có thấy gì đâu. . .Hề hề. . .Đấy là vì ta đang ngủ. Còn nhớ lúc lên núi trời đã tối. Ta ngồi đây uống rượu nghe rừng đêm hát ca. Uống say ngủ đến tối hôm sau mới tỉnh. Hề hề. . .Thức dậy thì trời lại tối. Ta lại nằm nghe thác đổ, suối reo. Nghe côn trùng tấu nhạc và nghe ma hát trong bóng tối hoang vu.Hề hề. . .Sáng hôm sau thức dậy thì trời đầy mây và sương. . .Giữa rừng già ta cũng có thấy gì đâu. Ta bèn mò đường về nhà. . .để hôm nào lại lên. . .Hề hề. . Giữa rừng già ta có thấy gì đâu. . .
1/ Khi đã ngoài 50 tuổi. Người bi quan là người biết quá nhiều. Người lạc quan là người biết quá ít. Còn nếu người ấy luôn thích ứng tình huống, không bi quan cũng không lạc quan, nhưng luôn cảm thấy thú vị trong mọi tình huống. Người ấy là thiền nhân.2/ Phàn nàn về cuộc đời hay ca ngợi nó đều không bằng im lặng điều chỉnh cách sống của mình.3/ Vứt cục xương cho 2 con chó. Thế nào con chó nhỏ hơn cũng bị cắn tơi tả. Khi ấy bạn có thể có lý do để đánh con chó lớn.
Khi em là gió Anh sẽ là đồng cỏ, để gió cười nho nhỏKhi em là bão Anh sẽ là núi cao, để gió cười ngạo thế nhânKhi em buâng khuâng im lặng Anh là biển, để im lặng mỉm cười làm tươi ngàn con sóngKhi em là gió mùa đông lạnh cóngAnh sẽ là bóng tối âm u, thu ánh sáng mặt trời Ngồi đợi em cười trong nắng xuân tươiHa ha. . .ha. . .^^^(Tiếng cười của gió)
- Là bạn hay là thù đều dễ đối phó. Kẻ vừa bạn lại vừa thù thì không dễ. Nó tùy thuộc sự thích ứng tình huống và trí tuệ của bạn. - Là bạn trong đời thực sự được mấy ai ? - Người ghét mình có thể có nhiều, nhưng kẻ thù thật sự thì đâu dễ có.- Chỉ có kẻ vừa bạn vừa thù thì trong cuộc đời nầy lại chiếm số đông. Và bạn thất bại do bạn tưởng họ luôn là bạn hay luôn là thù.Hề hề. . .
Muốn thắng kẻ thù hay chí ít để kẻ thù không thể hại mình. Cần phải xem kẻ thù là thầy. Học cái hay ở họ, biết vì sao họ thắng mình để khắc phục. Và nhất là biết chỗ yếu, chỗ thua của ông thầy nầy.Hề hề. . .Này Cỏ MayBất cứ ai, dù có mạnh cách mấy, có trí huệ cách mấy cũng có chỗ khiếm khuyết. Ông chưa biết vì ông chưa đủ gần và chưa đủ lâu.
Dế kêu trong cỏLau múa trong gióBọ rùa bay vù vù trong ánh trăngSuối chảy rì rào trong hoang vắngHa ha. . .ha. . .Ta đùa với đứa bé trong taChúng ta tung tăng trên đồng cỏ^^^(Đêm trăng trên đồng cỏ lau)
Trời trộm gióCọ trộm sơnLơn tơn trộm lững thữngRừng trộm mâyCây trộm chimIm lìm trộm hoang vắngThầm lặng trộm con timHề hề . .Con tim trộm đu đủ^^^(Hái trộm đu đủ)
Cái không thể được nói ra, sao có thể chỉ ra. - Tạo ra những tình huống đặc biệt vì mục đích ấy và gọi nó là thiền cơ. Đó là một sự ngộ nhận.- Tạo ra những câu nói bí hiểm vì mục đích ấy và gọi là thiền ngữ. Đó cũng là một sự ngộ nhận.Thiền ngữ và thiền cơ như vậy chẳng khác chi con kiến bản ngã đang bò quanh cái miệng chén tâm trí.Này Cỏ May
Tui nghèo chẳng phải tui nghèo mãiBởi tầm nhìn tui đặt tại kiếp sauHề hề. . .Đời đáng chán hay không đáng chánPhó thường dân không đáng biết làm gì
Em coi con cho vợ em đi chùa.Cuộc đời chơi ác thế. Gió đùa tóc em bay. Em coi con cho vợ em đi chùa. . .Vợ ơi vợ đi đi, cầu ơn trên bồ tát, độ cho nhà ta giáp hạt vẫn còn có cái ăn. . .vẫn cười dù khó khăn. . . Em coi con, cho vợ em đi chùa. . .Hề hề. . .Cuộc đời chơi ác thế. Gió đùa tóc em bay. Em coi con cho vợ em đi chùa. . .
Vòng trời đất dọc ngang gang thốnSao đầu anh em đặt chốn hư vôChưa nam mô anh hoát nhiên đại ngộTrăng giang hồ lồ lộ ngộ vô môn^^^(Hớt tóc thời loạn thế)
1/ Dù công lớn hơn. Nhưng nên nhận phần thiệt hơn và nhường tiếng thơm cho đồng đội. Đó là nghệ thuật an toàn sau thành công.2/Ánh sáng từ nội tâm sẽ làm vẻ bên ngoài bình thường trở nên lộng lẫy.3/ Bạn không thể vấp một quả núi. Bạn chỉ có thể vấp ngã do hòn sỏi trên đường đi.4/ Câu hỏi khó là của người có học thức cao. Nhưng câu hỏi không thể trả lời lại là của trẻ con.5/ Sáng tạo luôn hồn nhiên và xảy ra một cách bốc đồng.
Báo cáo của cảnh sát: Người đàn ông vô sự, còn con chó thì bị rụng hết răng. Chủ chó bị phạt.Kể từ đó con chó dữ ăn chay không thể ăn thịt được nữa và nó cũng trở nên rất hiền vì không còn răng để cắn ai. . .Hề hề. . .
Đời nầy chẳng có thần tiên. Nhưng được sống như thần tiên, vô sự, ung dung tự tại rong chơi khắp đất trời. Thế thì còn gì bằng. Người khó chơi thì đã có ma quỉ thần thánh. Đạo thiếu hương thì đã có vô thường thơm mùi hồn nhiên. Lấy làm làm chơi. Lấy chơi tùy thuận đầy vơi. Uống một chung trà. Hát một câu ca. Viết dăm ba chữ như rắn bò trong cỏ. Quệt vài nét thô ráp như vỏ cây nứt, nhựa thơm chảy ra ngoài. Ha ha. . .ha. . .Không thụ khí, không phát công mà tự nhiên thông trời đất, tự nhiên làm, tự nhiên chơi, tự nhiên thảnh thơi, tự nhiên đời thoát tục.
Chí lớn thì phiền não lớn. Chí nhỏ thì phiền não nhỏ. Không lập chí thì không phiền não. Tự tại vô ngại thích ứng tình huống thì ung dung nhàn hạ. Đó chính là vô công dụng hạnh tự nhiên thành.Muốn vậy thì hợp nhất với trời đất. Muốn hợp nhất với trời đất thì hợp nhất năng lượng trước rồi buông xuôi thuận theo Dịch.Tâm lý thì ra khỏi tâm trí, cùng trôi, phản ảnh chứ không phản ứng.