(Tara đen/Tài lộc và cát tường) — ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Khi bạn thấy không thoải mái với người khác. Bạn mới nói nhiều và thể hiện nhiều.Nếu không, dù ngồi gần bên, bạn vẫn có thể im lặng trong an lạc.
https://youtu.be/MVDgV2hcv_k
Lá dừa lá dứa lá dưaBên sông bổng thấy đời chưa cạn tìnhHề hề. .^^^
(Lá dừa nước ở bờ sông Sài Gòn)
Đạp xe đường núi. Mệt le lưỡi, nhưng mà vui. . .hề hề. . .
Đã đến Kim Bôi, đi tắm khoáng, đi chơi thôi.Hề hề. . .Cơm tuyệt ngon, cảnh quan tuyệt vời. Còn con người thì khỏi nói. . .đương nhiên là tuyệt diệt rồi. .hề hề. . .
(Tặng Nguyễn như Hoàng)
(Tặng bác Hoạch)
(Tặng Tùng Tuyết)
Đại ca đi với đại càĐại ca ăn cá đại cà ăn chayĐại ca ngủ ngáy ầm ầmĐại cà ngồi tịnh luyện tâm nâng tầmHề hề. . .Đại ca đại cá đại càĐại ca nhìn gái, đại cà nhìn gai^^^(Đại Ca phố Hàng Gà. . .hề hề. . .)
Cụ Ba ở Hàng Gà. Uống trà. Ăn bún chả. Ăn phở gà. Thụ cái khí ta bà. Ma ma theo cái đạo đại gia. Tà tà theo cái đạo thương gia. Sống theo cái đạo thật thà.Hề hề. . .Không thể thành Phật. Cũng không thể thành ma. Muôn đời mãi mãi là ta . . .là taHa ha. . .ha. . .Không thiết tha mà cũng không bỏ qua. Suốt ngày. Ngắm gái Tây gái Ta đi qua. . . đi qua.^^^(Cụ Ba trốn cụ bà uống trà ở Hàng Gà. . .hề hề)
Cứ vào dịp này ta lại ra bắc. Lấy cớ ngày 20/11, nhưng thực ra là để gặp mọi người, cùng vui chơi, cùng uống trà tán dóc. . .Cũng gần 30 năm rồi còn gì.Như diễn viên đóng mãi một vai một vỡ. . . Ta đã thuộc bài và nên không cần cố gắng vẫn đóng tròn vai.Hề hề. . . Cuộc đời nầy hiểu ta và ta cũng quá hiểu cuộc đời nầy.Bà con cảm ơn, tặng ta hoa và quà lưu niệm. Ta tặng bà con một bài tập hay.Hề hề. . .Gừng càng già càng cay. Bài tập bây giờ cay và ngon hơn trước nhiều. Biết ăn cay và ăn quen thì sẽ thấy rất ngon. Còn nếu không thì khó nuốt. Nếu cứ cố thì nước mắt nước mũi sẽ chảy ròng ròng.Hề hề. . .Tây Tàu ở xa còn đến Việt Nam ta trải nghiệm thức ăn đường phố. Chúng ta sao lại không trải nghiệm món ngon trên chính quê hương mình chứ ?Hề hề. . .Quà của ta, dở ngon tùy người thưởng thức. Nhưng đó là món gia truyền đặc thù. Không phải sản phẩm của văn hoá hậu thuộc địa.^^^
(Trà lá vỉa hè)
Bắt ấn thì thần lấn ngãẤn bắt ấn thì thần bất hoàn hưLấy hư làm như thì toàn thân là ấnTrụ ấn ngã ấn coi chừng thiệt thânHề hề. . .
Niệm chú thì chú lúChú niệm chú thì vô trụ thành trụTánh niệm chú thì vô thanh biến thành mật chúHề hề. . .Ứng vừa đủNếu hiện là ngu
Tìm chơi thì chơi rờiThường rời thì chơi tớiTìm đạo thì lao xaoRời hư hao thì hư là như, tự mà nhiên, huyền mà hiện.
1- Kinh nghiệm chỉ là bàn đạp. Nó không thể là người lãnh đạo.2- Khi đời đẩy bạn ngã xuống đất. Hãy sử dụng lợi thế của đất để chiến thắng.3- Đam mê sẽ làm bạn đánh mất chính mình. Cho dù bạn đã nghệ thuật hóa hoặc lí tưởng hoá nó.4- Nghệ thuật là bản năng thăng hoa. Khi nó im lặng đồng bản thể, nó là thiền.5- Tối giản thì gần niết bàn. Huyênh hoang thì đang ở địa ngục.
Khoảnh khắc Hải Yến ghi bàn quyết định vào lưới đội tuyển nữ Thái Lan. Giúp Việt Nam vô địch Seagame 30Khoảnh khắc mà tinh thần Việt Nam làm xúc động hàng triệu triệu con tim.
Ai mua đàn ta bán đàn choĐàn vô lo trong gió hát caHa ha. . ha. . .Ai mua ta ta bán ta choTa là ngọn cỏ gió to bay vèo
Chơi hoà tiễn Thái về nhàLà anh tặng chú món quà từ biBán kết hữu nghị chú CamThắng chú bốn quả gọi là nhẹ tayChung kết anh hoá rồng bayIndo tan tác đắng cay qui hàngTừ nay chúa tể ao làngThênh thang thế giới anh chơi đã đờiHề hề. . .
1/ Nếu áp đăt kỉ luật bên ngoài lên tâm hồn. Tình yêu sẽ chết. Sự nhạy cảm sẽ chết.2/ Hãy bắt rễ từ bản thể của mình và lắng đọng để 5 giác quan cùng hài hòa trong sự dẫn dắt của con tim.3/ Khi đối diện với sự vật. Hãy lắng nghe ngay tại giác quan của mình. Chứ đừng đợi để sau rốt mới kiểm tra "tác ý" thì đã quá muộn.4/_ Này, thiên đàng khác địa ngục chỗ nào?_ Khác cái màu sơn bên ngoài5/ Tình yêu không tới, cái tới chỉ là cái bóng của nó. Khi bạn rớt vào bản thể, thế thì đột nhiên một nguồn năng lượng vô tận phát sinh. Nó toàn bộ và luôn tràn ngập. Nó gọi là tình yêu.
Đại sư Mèo ăn mừng bóng đá/ Seagame 30.
Văn Hậu khoảnh khắc ghi bàn vào lưới Indo.Chung kết bóng đá nam Seagame 30.
Thế là Thắng đã ra đi. Biết chết chắc gì đã là khổ, thế mà sao vẫn buồn.Biết con đã về với Như Lai. Thầy vẽ hình nầy để làm quà cho con lúc ra đi, để tặng gia đình con và huynh đệ của con.Con xem có giống không ?Hề hề. . .Đi vui vẻ, thỉnh thoảng về uống trà chơi với thầy.