Chúng tôi về rừng thiền luyện công, để chuẩn bị cho chuyến hành hương về miền đất Phật ở Tây Tạng với vòng Kora Sambala và núi thiêng Kailash.
Qua Đồng Tròn, xe chúng tôi leo lên con dốc nhỏ, rồi đi vào khu rừng keo bông vàng ngập tràn hoa nắng. Cảnh đồng quê núi rừng yên lặng, không khí mát và sạch, khiến chúng tôi thấy nhẹ cả người. Cò trắng lang thang tìm mồi trên cánh đồng xanh màu lúa mới. Và bên vệ đường đàn trâu mập ú đang gặm cỏ non, trên lưng chúng mấy con sáo sậu đang ngủ gà ngủ gật. Nhân lúc thư nhàn, tôi tranh thủ hỏi cụ già mấy việc:
- Thưa cụ, sao cụ cố ý làm bọn họ giận cụ như vậy
- Sao ông biết
- Đi với cụ bao nhiêu năm rồi. Sao con lại không biết chứ.
- Hề hề. . . .Họ đã lành bệnh rồi. Không cần thiết phải gần ta nữa. Ta dùng phương tiện thiện xảo che cho họ, khiến thiên ma không thấy, không phá khuấy, thì họ mới an lành được.
- Nhưng họ nhất định sẽ hiểu nhầm cụ
- Ta không bận tâm đến việc ấy. Bọn họ thoát bệnh khổ, hạnh phúc, an lành là ta vui rồi. . . .cần chi nữa chớ.
Bên ngoài trời đất chợt tối sầm. Gió lốc thổi ào ào, cuốn lá khô bay đầy trời. Rồi mưa đổ xuống rào rào, trắng xóa cả núi rừng. Xe chúng tôi lầm lũi đi trong mưa, xuyên qua khu rừng tối thui để về Diên Lâm. Nước núi tràn qua đường lênh láng. Khu rừng thiền như xanh hơn. Rừng cây khép tán tràn đầy sức sống. Hoa nở khắp nơi. Đá già mọc rêu. Rừng trúc và rừng cổ thụ ngập tràn hơi nước. Hoa rừng rụng đầy trên vai những bức tượng trắng đang yên lặng mỉm cười trong mưa.
Ông già cười hề hề. . .Chư huynh mang trà ra mời thầy.
Chim cao các ăn trái bồ đề bay lượn trên mái ngói rêu phong. Tiếng kêu kinh động núi rừng. Cá chép táp móng dưới ao sen và tắc kè núi điểm giờ trong thạch động.
Mưa rơi thánh thót ở hiên trà thất. Khí đá mờ mịt. Hòn Dữ ẩn hiện trong mây và chim quốc quốc kêu thiết tha bên bờ hồ ngập đầy cỏ ống.
Mấy đứa chúng tôi quay quần bên cụ già hỏi chuyện và cười vui.
Ly trà nóng trên tay, lư trầm tỏa khói thơm, trong khi bên ngoài mưa giăng đầy trời.
Dòng đời ngừng trôi, tánh đạo tan ra trong hư không và thoảng hương thơm của nghìn năm cũ.
- Thưa cụ, thể lực, tâm lực, mỗi người mỗi khác. Mà đường đi núi cao vực sâu, không khí loảng, muôn vàn gian khó, thì làm thế nào mà ai cũng đều thấy thú vị được chứ?
Ông Già yên lặng không nói gì, rót ra một ly trà nóng bốc khói thơm, rồi đẩy về phía tôi và bảo:
- Uống trà đi
- Thưa cụ, nóng quá, chưa uống được
- Vậy lát nữa trà bớt nóng, ông có uống được không?
- Thưa cụ, lúc ấy con sẽ uống được.
- Nè ông, uống ly trà nóng Kailash cũng y như vậy.
Ông cụ lại rót một ly trà đậm khác đang bốc hơi nghi ngút, rồi đẩy ly trà về phía một người nữ, rồi bảo:
- Cô uống đi
- Thưa cụ, trà đậm quá con không uống được
- Vậy muốn uống được cô phải làm thế nào?
- Dạ con phải pha thêm nước sôi cho loảng bớt rồi mới uống.
- Hề hề. . . Này cô, uống ly trà đậm Kailash thì cũng y như vậy.
Ông cụ lại rót một ly trà khác. Rồi gọi một người ngồi ở phía xa lại uống trà. Người ấy cười, rồi thưa với cụ là không biết uống trà và xin cụ một ly nước lọc.
Ông cụ rót cho người ấy một ly nước lọc rồi cười hề hề:
- Này các ông, các ông có cho là người uống nước lọc kia biết hương vị của nước trà mà chúng ta đang uống không?
- Thưa cụ, không thể biết được, mà dù mình có cố nói người ấy cũng không biết được.
- Này các ông đối với người này thì nước trà là không cần thiết. Cũng vậy đừng đem ly trà tâm linh Kailash mà mời người không có nhu cầu tu học thì mất công và vô ích.
- Thưa cụ, chuyến này cụ đi Kailash chơi. Chúng con đi theo, cụ có gì dặn dò chúng con không?
- Hề hề. . . .đi chơi thôi mà. Tu học cũng là chơi, đừng quan trọng hóa nó mà mất vui đi.
Này Cỏ May, cái gánh nặng về Kailash trong tâm người hành hương còn mệt hơn cái mệt khi trèo núi vượt đèo ở Tây Tạng.
Cái tâm lý cho rằng phải đạt cái gì đấy. Phải đi cho đến đích nào đấy. Phải chứng ngộ điều gì đấy. . .v.v. . . Nó gây ra stress cho người hành hương và do vậy điều thanh cao, thiêng liêng, qua cái tâm đời đã biến thành thô trọc của việc tranh đấu giành thắng lợi.
- Thưa cụ, nếu đi mà chả khác gì không đi, thì đi làm gì?
- Này Cỏ May, ta đã đi rồi. Chẳng những đi hết vòng Kora. Còn tắm ở hồ băng Manasarovar, luyện công trên núi gương lõm ở Thung Lũng Tử Thần, và ngồi thiền trên đỉnh Tu Di sơn Kailash. Ta đi rồi về và thấy cũng như vậy, chẳng có chi. Chỉ có khoái, cực khoái, cực kỳ thú vị và muốn đi nữa để vui chơi cùng các ông cho thỏa thích. Thế thôi!
Người xưa đã cảm tác:
Lô Sơn yên tỏa Chiết Giang triều
Vị đáo sanh bình hận bất tiêu
Đáo đắc bản lai vô biệt sự
Dịch:
Khói toả Lô Sơn, sóng Chiết Giang,
Khi chưa đến đó luống mơ màng.
Đến rồi, hoá cũng không gì lạ,
Khói toả Lô Sơn, sóng Chiết Giang.
(Người dịch:Trúc Thiên)
Nay ta bắt chước người xưa. Ngày mưa cao hứng, ngâm nga với ông bên ly trà nóng, bài cổ thi tuyệt tác nầy. Có điều ta mạn phép thay một vài từ cho hợp cảnh tình chuyến hành hương sắp tới của chúng ta về Ngân Sơn (Kailash/Tây Tạng):
Ngân Sơn yên tỏa Tạng Giang triều
>>>>>>>
Vài hình chụp được ở Diên Lâm/ 13/7/2013:
Bên ngoài trời đất chợt tối sầm. Gió lốc thổi ào ào, cuốn lá khô bay đầy trời. Rồi mưa đổ xuống rào rào, trắng xóa cả núi rừng
Mưa rơi thánh thót ở hiên trà thất. Khí đá mờ mịt. Hòn Dữ ẩn hiện trong mây. Chim quốc quốc kêu thiết tha bên bờ hồ ngập đầy cỏ ống. Dòng đời ngừng trôi, tánh đạo tan ra trong hư không và thoảng hương thơm của nghìn năm cũ.
Hôm sau mưa tạnh, trời đất núi rừng sạch bong, Trời Phật, Thần Thánh, Ma Quỉ, Con người và chúng sanh cũng đều tan biến đi đâu mất cả. Hình như thượng đế đang tạo dựng lại thế gian nầy.
Sau cơn mưa trời lại sáng. . .
Thế thì. . . Uống trà đi !
(Hòn Dữ/Khánh Hòa)
Khi chưa tu thấy núi là núi, sông là sông
Tu rồi thấy núi không phải là núi, sông không phải là sông
Giờ đây trong lòng rỗng rang vô sự. Lại thấy núi là núi, thấy sông là sông
Ta đi lúc chim ca trên cây hoàng lan
Ta về lúc hoa lang thang, đang cười trong nắng quái
Như đất yên lặng thọ nhận mọi thứ sạch và dơ. Nhưng luôn trả lại cho đời hoa thơm cỏ lạ và mùa màng bội thu.
Học trò của Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng lập hạnh như vậy. . .như vậy !
Như nắng chợt đến rồi chợt đi, chẳng có hành động gì mà vạn vật vẫn đâm chồi nẩy lộc.
Học trò của Bồ Tát, hiển tướng mà vẫn vô tướng. Không cố gắng tạo tác gì, mà "pháp vô pháp" vẫn đâm hoa kết trái.
Lũ chúng ta đoàn du ca lang bạt
Mở cửa thiên đàng nơi gió cát trần gian
Thích Ca có thức có ngủ. Nhưng Phật thì bao giờ cũng tỉnh giác.
Khi nào sen nở sơn khê
Trăng soi hồ ngọc, rừng quê ta về
Ngửa mặt nhìn trời, trời bốc hơi thành mây khói
Chênh vênh nằm ngang đất, đất rùng mình xuất thất vượt càn khôn
Nơi đây yên lặng cùng cực.
Chỉ có tiếng con rắn mối lướt nhẹ trên nền đá và bóng hoa lay khe khẻ giữa trưa hè.
Anh đào đùa gió lao xao
Lòng ta vốn rỗng gió vào rồi ra
Đêm qua mưa hát trong rừng
Sáng nay trúc đã tưng bừng khoe xanh
Chuồn chuồn đậu búp sen xanh
Gió cười nhìn cảnh đành hanh đạo đời
Không nghiêng cũng chẳng thẳng
Không đứng cũng chẳng ngồi
Chỉ yên lặng cùng trôi
Nắng xôn xao
Nắng chào yên lặng
Miệng cười, cười những chuyện khó cười
Bụng lớn bao dung, dung những chuyện khó dung
Trong từng sự sự vật vật, đều có điều thú vị ẩn tàng trong ấy.
Nếu không thì so sánh với cái gì, mà cổ đức gọi đời là KHỔ được chứ?
Chút thú vị ấy, như giọt rượu của thượng đế mời.
Nếu trong từng sự việc, bạn luôn lặng yên,
đồng cảm,
và hưởng thụ nó.
Thế thì tương tác với điều gì, chẳng khác nào đối ẩm cùng thượng đế.
Thế thì sẽ ngất ngây
và nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi.
Ngũ Trí Như Lai
Hoa súng vàng
Hoa súng hồng
Hoa súng tím
Hoa súng trắng
Hoa súng đỏ
Hoa nắng trải thảm ở hiên nhà Mẹ
Hồ tịnh tâm
Nhà trong rừng, rừng trong nhà (Diên Lâm):
Nhà bên hồ
- Cảm ơn cụ đã trị lành bệnh cho con
- Này Cỏ May, đâu có người bệnh và người trị bệnh.
- Thưa cụ tại sao vậy?
- Này Cỏ May, kinh Dược Sư đã dạy: "Như người kia nằm chiêm bao thấy mình bị bệnh. Được thầy thuốc cho uống thuốc lành bệnh. Giật mình tỉnh dậy thấy bệnh còn không có huống chi thầy thuốc."
Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc?
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn?
(Nguyễn Công Trứ)
Tạm dịch:
Biết đủ là đủ, đợi đủ, chừng nào mới đủ
Biết nhàn là nhàn, đợi nhàn, chừng nào mới nhàn?
Mời các bạn xem phim:
1/ Luyện công trong mật thất Tây Tạng
(Chư huynh có thể xem chơi hay dùng luyện công cũng rất tốt)
2/ Luyện công trong mật thất Tây Tạng (TT)
>>>>>>>>>
(Trăng Sài Gòn/23/7/2013)
Lát nữa thì đi rồi, Kailash đang chờ. . .,
Sài Gòn trăng tròn và sáng rất đẹp. Gió từ sông thổi vào lồng lộng. Bóng tối mượt như nhung. Thành phố đang ngủ yên, chỉ có ánh đèn đang thức, mặt trăng trên trời đang thức. và ta đang ngồi đây lặng yên, ngắm cái thức đang cùng cái ngủ tâm tình trong đại dương đen.
Ta không luyện công, ta không ngồi thiền, ta bận vui thú cùng vẽ huy hoàng tráng lệ của cái lặng im và rỗng không.
Tự ta ta biết, rỗng không và buông xuôi, thì cái điều vui thú đang tràn ngập trong người ta mới lớn lên, mênh mông, ngập tràn pháp giới.
Tự ta ta biết, qua lặng im rỗng không và đồng cảm. Đêm nay tuy đang ngồi dưới ánh trăng Sài Gòn. Nhưng tâm tình thì đã về, lang thang dạo chơi, nơi miền giá băng Kailash.
(Còn tiếp)
...nếu có hai người...cùng tắm trên...một dòng sông...
Một người không thể tắm 2 lần trong cùng 1 dòng sông,....
Nếu và chỉ nếu...
Khi và chỉ khi...
Lúc không còn nếu và khi...
Chính là lúc ta đang ở với ta,....