Hoàng hôn trên Potala
Hoàng hôn màu ghi nhạt. Gió từ các đỉnh núi tuyết tràn về phảng phất mùi cỏ mới và vị cay cay của chồi non thanh liễu.
Hắn đi một mình quanh cung Potala. Du khách đã về hết, mà đèn đường còn chưa bật. Đây là giờ của hắn. Thời khắc mà Potala chuyển từ thể xác sang phần hồn. Hắn cũng vậy, chẳng phải hắn đi, mà con tim đơn côi của hắn đang lang thang trong hoàng hôn xứ Tạng.
Màu nâu sậm của cung Potala như nét chổi u buồn quét lên nền trời thương nhớ. Còn màu vàng đất lại như màu của cái chết lặng yên. Cung điện như mệt mỏi, như chán lắm rồi, với những sự đời nhố nhăng. Tựa lưng vào núi đá, nó như đang thở dài buồn bã.
Ôi! Nó muốn nắm xuống nghỉ ngơi với đất ngàn đời.
Màu trắng đục của những bức tường bằng đá núi, làm Potala nhòe đi trong bóng chiều, nó như không có chân... Ôi! Nó đang buông xuôi cùng cực. Nó đang lênh đênh cùng mây chiều và gió núi. Cung điện với muôn ngàn linh tượng, vô số bảo vật bằng vàng, vô số bảo tháp và tranh tường, giây phút lặng yên này chỉ như cái vỏ rỗng tuếch, mệt mỏi, nằm xuống nghỉ ngơi và cùng trôi với bóng hoàng hôn xứ Tạng về một cõi nào đấy xa lắc xa lơ.
Hắn thở dài buồn bã nhìn về phía Potala... Hắn thương biết mấy! Potala như người yêu tâm linh, như Nhóc Con của hắn, mơ hồ lẩn quất chung quanh mà chẳng thể được gần.
Ôi! Hắn muốn giang rộng vòng tay yêu thương, ôm trọn Potala vào lòng, đem Potala đến một nơi chẳng có loài người!
Hắn đứng đấy lặng im, nhìn về phía cung điện, nhìn về phía nhà của chư Phật và chư Tổ. Hoàng hôn long lanh trên tóc và ướt đầm vai áo mà hắn vẫn đứng đấy như đá núi, lòng đầy thương cảm.
Mơ hồ trong sương khói, hắn như nhìn thấy muôn vạn linh hồn bước ra từ những bức tường đá lạnh ngắt. Họ ngồi đấy, yên lặng buồn bã trên những mái cong của Potala, trên đầu các kinh luân lạnh giá, trên các ngọn tháp và các bức tường đá rêu phong đầy chim sáo đen đang co ro trong giá lạnh .
Gió chiều thổi tạt. Có tiếng quạ kêu buồn bã trên những ngọn tháp màu vàng. Một bà già người Tạng đang hướng về phía Potala, lạy và nằm bẹp người xuống đất.
Hoàng hôn và sương chiều lãng đãng, bóng bà già nằm trên hè phố, như sự buông xuôi cùng cực, như sự nghỉ ngơi của thể xác với đất mẹ ngàn đời để giây phút ấy linh hồn có cơ hội bước ra giao lưu, thông công và hợp nhất với cội nguồn của lặng im...
Hắn cũng vậy, từ hôm Nhóc Con của hắn về với hư không. Hắn thấy mình như bị hẫng. Thể xác hắn rỗng không, như cái vỏ khô đét bên trong chẳng có gì. Toàn bộ cái bên trong, cái phần hồn nàng đã mang đi cả rồi. Như giọt nước rớt vào lòng đại dương. Cái linh hồn bé bỏng ấy chắc đã hợp nhất với linh hồn của đại vũ trụ.
Nhóc Con của hắn đã mất... mất thật rồi... thế nhưng con tim yêu thương của hắn lại thấy nàng ở khắp mọi nơi.
Kìa... nàng đang ở đỉnh núi tuyết nhoẻn miệng cười với hắn.
Nàng đang ở thảo nguyên mênh mông tràn sóng cỏ. Đang ở trong sương chiều và gió lạnh. Đang âm thầm lẩn quất chung quanh trong bóng hoàng hôn. Đang cùng các linh hồn của Potala hát ca và nhảy múa.
Kìa nàng đưa tay ra vẫy hắn... Những linh hồn của Potala cũng đưa tay vẫy hắn... Nàng ở giữa đang uốn éo múa may, những người khác ở chung quanh vừa vỗ tay vừa lắc người hoang dại...
Ôi! Trong gió chiều hắn nghe như có tiếng nhạc buồn buồn mênh mang trên đồng cỏ, tiếng băng đang tan trên đầu các đỉnh núi tít mù xa, tiếng nước chảy ào ào của những dòng sông sâu hun hút, tiếng gió gào trên thảo nguyên mênh mông, tiếng thở phì phì của trâu Yak, tiếng vó ngựa chạy lẫn với tiếng tạng ngao sủa ông ổng, tiếng kinh luân quay tròn, tiếng cầu kinh đều đều buồn bã, tiếng thở mệt nhọc với tiếng bánh xe lôi lăn chầm chậm trên những con đường đá quạnh hiu, tiếng quét rác trên đường, tiếng trẻ ăn xin... và tiếng gì như tiếng đập bồi hồi của con tim cô đơn trong lồng ngực của hắn...
Thế rồi tự nhiên hắn khóc âm thầm... cơ thể hắn từ từ chuyển động...
Hắn múa với nàng... hắn hát với nàng... hắn nô đùa với các linh hồn Potala.
Ôi! Hắn cùng nàng với muôn vạn linh hồn xứ Tạng, đang múa may, đang đạp trên cung điện với muôn vàn bảo vật, đạp trên các cầu thang gỗ nhẵn thín đầy dấu tay người, đạp trên các căn phòng tối nhờ nhờ lập lòe ánh đèn mỡ trâu, đạp trên những con đường lát đá lặng im, đạp trên những căn phòng chứa đầy các bức tượng vô tri, đạp trên những trò nhố nhăng, đạp trên cái tôn giáo trưng bày chạy nhảy... Haha...ha... Linh hồn hắn và muôn vạn linh hồn của Potala đang nhảy múa, đang đạp trên mọi cái nhơ bẩn của tâm trí đời thường.
Chợt hắn nghe có tiếng nói trầm trầm sau lưng:
-    Mô Phật, trời đã tối rồi. Con nên thu khí rồi về kẻo lạnh.
Các linh ảnh ở Potala chợt biến mất.
Già Năm áp một bàn tay vào sau lưng hắn, tại đại huyệt Linh Đài Thần Đạo. Giọng cụ già âm vang trong gió chiều lạnh lẽo:
-    Ơn trên tiếp điển giúp con giải tỏa stress về tâm linh. Tuy việc đã qua rồi. Nhưng các cảm thọ chìm sâu dưới đáy tâm hồn phải dùng đại thủ ấn từ từ mới rửa sạch được. Trong đợt  hành hương này tùy nơi tùy lúc con sẽ được ơn trên tiếp điển để dần dần thực chứng trạng thái tâm không của thiền.
Thu khí về đan điền tinh Khí Hải, trụ vào hơi thở tỉnh giác, hắn bắt đầu tiến vào thiền định.
Cụ già rụt tay lại mỉm cười:
-    Bây giờ con hãy đi một mình, ta chẳng giúp gì được nữa rồi.
Hắn đã ngồi như thế thật lâu, trên hè phố, mặt hướng về phía Potala. Nước mắt còn chưa khô trên má, nhưng mặt hắn hình như đang phảng phất nụ cười.
Đèn đường đã bật sáng từ lâu... Chung quanh hắn nhiều người Tạng vẫn đang hướng về Potala cầu kinh và lễ lạy.
Xả thiền đứng lên, nhận ân điển thiêng liêng, hắn chấp tay nương điển quang để đảnh lễ Như Lai cùng chư Tổ.
Như có một năng lực vô hình điều khiển, cơ thể hắn cũng tự lạy nằm bẹp người xuống đất.
Ôi! Trong gió cao nguyên lạnh ngắt, trong sương đêm mờ mịt, trong ánh đèn vàng vọt hắt hiu và trong tiếng cầu kinh đều đều buồn bã. Hắn và những người Tạng kia vẫn đang lạy nằm bẹp người xuống đất.
 
Mây/ Ghi chép theo đoàn/3/9/2007