Bài viết mới
  • Về miền đất Phật

    Dã ngoại Yên Tử /11/2013

    • 2 Comments

    Hôm chúng tôi đến đây. Yên Tử mờ mịt khói mây. Trong heo hút tàn thu. Tháp cổ rêu phong đứng lặng im trong sương mờ và gió lạnh. Chúng tôi đứng đấy nghe trời đất chuyển mình chầm chậm dưới chân. Gió hú trong rừng tùng và tiếng lá trúc xào xạc nhè nhẹ, từng chặp từng chặp mơ hồ. Nghe như tiếng sóng của đại dương tâm linh đang vỗ đều đều vào bờ nhân thế. Hôm nay không phải ngày hội. Nên Yên Tử vắng tanh, lặng im và hiện nguyên hình với mọi vẽ nguyên sơ, thanh tao và diểm lệ. Dưới kia làng mạc phố xá lúc thực lúc hư mờ mờ ảo ảo như ở một cõi trời nào đấy xa lắc xa lơ. Không khí mát, sạch và tinh khiết. Chúng tôi như được tắm gội từ thể xác tới linh hồn. Một cảm giác yên tịnh, thanh khiết, an lạc, lan toả và thấm đậm toàn thân. Leo lên những gộp đá già. Con đường dẫn chúng tôi xuyên qua biển mây. Như để tới một nơi nào đấy chỉ có trong mơ và trong truyện cổ tích tuổi thần tiên. Trong heo hút chốn linh sơn. Lão tùng an nhiên cười với gió. Những dãy núi mờ xa. Những khu rừng đại ngàn mờ ảo trong cõi lặng im. Chim kêu khe khẽ. Sương rơi nhè nhẹ. Và hoa rừng yên lặng nở trong khói mây. Nầy Cỏ May, Uống trà đi. Đây là trà núi Yên Tử. Ngâm trong ấm sương sa, hứng trên lá lão tùng. Nấu bằng lửa tam muội. Ủ ấm trong mây Phù Vân. Pha trong bình Trúc Lâm, uống bằng chén hoạt Phật. Năm xưa, ta uống xong, viết vào vách đá chữ Tuỳ, rồi vén mây xuống núi. Từ đó rong chơi khắp cõi nhân gian đầy vơi. Dạo chơi khắp muôn nơi, không gì câu thúc được. . . .hề hề. . . .

  • Về miền đất Phật

    Ngày tôn sư trọng đạo 20/11/2013

    • 0 Comments

    Như mưa xuống cỏ non tự lên xanh. Mưa là thầy, cỏ non là trò.

    Như mùa xuân về hoa mai hoa đào tự nhiên nở ra và khoe hương sắc, làm đẹp cho đời. Mùa xuân là thầy, hoa mai hoa đào là trò.

    Như mùa thu về lá vàng rơi rụng bay đi muôn nơi, nụ non đâm chồi mới trên cành. Mùa thu là thầy lá vàng rụng, lá non đâm chồi đều trò, đều là tướng do tánh tự khởi dụng.

    Mưa xuân lất phất trong lặng yên. Còn mùa xuân thì vô tác đâu có làm gì. Thế mà cỏ non vẫn lên xanh và trăm hoa vẫn đua nở. Thế cho nên người thầy thật sự là người thầy chẳng làm gì, chẳng dạy gì. Ai có đó mà dạy? Thế mà mọi sự vẫn cứ diễn ra nên gọi là Như.

    Mùa thu heo hút  với sương mờ và gió lạnh. Mùa thu vô tác chẳng làm gì mà lá vàng vẫn tự rơi rụng , mà lá non vẫn tự đâm chồi. Mùa thu chẳng phán xét mà vẫn có đến có đi, nên gọi là Lai.

    Cho nên mới nói chẳng có Ngã Thầy. Chỉ có Như Lai tự hiển thị thành âm dương, thành cái tướng của thầy trò tương tác.

    Cho nên nhớ ơn thầy, không chỉ trụ vào cái tướng thầy, mà phải nhớ ơn cái qui luật vận hành tự nhiên nhiên từ Không thành tướng Có rồi lai lại quay về với Rỗng Không Tịch Lặng là vậy.

  • Về miền đất Phật

    Tiếng chim hót trong công viên ngày cuối thu

    • 5 Comments

    Bóng tối mở cửa ngôi nhà tâm linh. Gió quét dọn lá vàng trên sân rêu. Im lặng trải chiếu trong sương và chim rừng niệm kinh thì thầm  trong cái lỗ đen đất trời sâu hun hút. Chúng tôi ngồi và nhường chỗ cho Thần Linh ngồi cùng bên cạnh.

    Bàn tay ai rót trà như từ quá khứ hiện ra, kéo dài đến tương lai, lê thê bất tận. Hương trà thơm, mùi thơm hoa vô ưu. Vị trà đắng chát và ngọt như hương vị của trần gian, ngỡ ngàng khi chạm mặt với hư không sống động.

    Ha ha. . . ha. . . .lời hí sự như gió thổi đầu non. Lời chánh ngữ ái ngữ như ly trà uống xong còn cặn, nên đổ xuống vực sâu bên sườn núi.

    Trăng sáng, ánh trăng như đông cứng. Còn tiếng chuông chùa như cái dùi xuyên thủng một lỗ nhỏ qua cuộc đời chết đông nhưng tướng vẫn còn chuyển động.

    Than ôi!

    Đêm nay bên động Cô Tiên. Ngẫu hứng viết vài dòng chơi. Chữ và nghĩa bâu lấy cái thằng ta giằng xé. Ta gỡ chúng ra, bỏ chúng vào ly trà đời uống chơi cho bớt đắng.

  • Về miền đất Phật

    Rong chơi Siri Lanka /10/2013

    • 0 Comments

    Này Cỏ May, qua thanh tịnh, rỗng không, phi nổ lực, ông sẽ hiệp khí. Nhưng nếu ông trụ chấp vào bất cứ cái gì. Cơ thể ông sẽ có các biểu thị thể hiện nội dung vấn đề ông trụ chấp.Cho nên nếu tâm ông an tịnh cơ thể sẽ lặng yên. Nếu tâm ông rỗng không mà cảm thông, đồng cảm, với mọi người và môi trường sống chung quanh thì các biểu hiện của cơ thể sẽ luôn thích ứng tình huống, hoà hợp và thuận tự nhiên. Sự hợp nhất giữa năng lượng và thể xác, do vậy trở thành sự hợp nhất giữa con người với cộng đồng và môi trường sống.Theo đấy đầu tiên, sau khi hiệp khí. Năng lượng và thể xác vật lý sẽ đồng bộ và tương thích nhau khi người hành công thư giãn tối đa, lỏng toàn bộ cơ bắp để cơ thể nghỉ ngơi. Lỏng toàn bộ hơi thở, để hơi thở tự nhiên tự do không gò bó. Cho nên phù hợp với cách thở êm dịu, nhẹ nhàng, điều hoà, không cố gắng. Tâm lý rỗng không, không phán xét. Đặt ý một cách nhẹ nhàng liên tục, không cố gắng vào vấn đề mình quan tâm, để qui định phạm trù mà Khí sẽ biểu thị thành lời nói và động tác.