Đôi dòng cảm xúc của bạn ThachSinh sau chuyến dã ngoại Fanxipan nhờ Bongtruchoa gửi hộ lên diễn đàn
Mơ quên …chốc lát nơi nao
Môi hồng nưng nức rộn ràng lòng ai…
Tơ hơ …tẹo nắng thơ ngây
Non cao róc rách …trong veo một màu
BÌNH MINH TRONG MƠ
Mình sắp được leo Fan…? Trong mình như có ngọn lửa ngấm ngầm trêu ghẹo…mình thấy nao nao. Lao vào luyện tập, háo hức như cách đây 20 năm được nhà trường cho đi tham quan… Rồi một hôm, trên đường về chợt nhận ra: Tại sao mình đã không sống trong không khí này, với tình yêu…và ngày mai sẽ lên đường ? Mình đang leo Fan rồi…có khi nào Fan có những gì mình đang thiếu…?
Sau chặng đường dài chinh phục và sân giận, trải qua 1 đêm “ngàn sao” bên bếp lửa rực hồng lách tách và những câu chuyện về nước, lửa, tình yêu…với sự chứng kiến và che chở của các Cụ Tùng Tuyết, tiếng cười hòa cùng tiếng lá cây át đi cái bụng sôi…và tiếng thở dài…
Rồi Cơn mưa sớm đánh thức biết bao cảm xúc trái ngược…con người vốn quen đầy đủ bỗng thấy e sợ trước vẻ đẹp của núi rừng, đáp lại bằng những lời thì thầm âu lo và cả tiếng hắt xì…Bên ngoài tiếng mưa rơi rất nhanh.
Mưa vừa dứt, Tuyệt vời!
Bình Minh: có lẽ đó là âm thanh đầu tiên đã giúp ta thức tỉnh, ta âm thầm chuẩn bị đón Bình Minh…
Không khí báo hiệu ánh nắng ban mai sắp tràn tới…
Thực sự nhẹ nhàng và trìu mến, ánh nắng sưởi ấm cả một triền núi trước khi liếm nhẹ vào cây cối…Các Cụ Tùng Tuyết như rùng mình nhẹ và bừng tỉnh đầy sức sống.
Thời gian rất ngắn, thứ ánh sáng tinh khiết và mềm mại này tăng cường độ khá nhanh, mau chóng xuyên qua các kẽ lá và đôi lúc trở nên chói lọi…Toàn thân xúc động, vui vô bờ bến... Dậy đi, các bạn ơi, hãy đón Bình Minh chỉ có một lần…
Trong sự lặng yên tinh khiết này, sao ta có thể cảm thấy xốn xang và rung động lan tỏa, tiếng chim hót, ánh sáng rạng rỡ như xuyên thấu qua thân thể, mát lịm …và ta cảm thấy lặng yên khi trở về…
Trong buổi hừng đông lạ lùng, con người tràn đầy cảm xúc, cởi bỏ thói quen thường ngày…đắm mình trong thiên nhiên với vũ điệu ngẫu hứng và thuần khiết như muốn tạ ơn đất trời, bề trên và Thầy đã che chở, trợ lực…rộng mở đón chào tâm hồn nhỏ bé…
Cho con xin chút nắng…
Để làm duyên với Người
ĐỈNH ĐỖ QUYÊN
Sững sờ trước khung cảnh mở ra bao la, thấy mình như sắp biến mất…trong thực tại, trong hồi hộp, mê đắm…
…Trên từng bước chân, núi rừng mở ra từng cung bậc cảm xúc, điều gì đó đang đến…nhận ra mình đã chưa yêu…
Đỉnh Đỗ Quyên
“Hãy yêu… khi đời mang đến
một cành hoa giữa tâm hồn..”
LẦN ĐẦU TIÊN
Ranh giới
Cân bằng
Em và anh…mặt trăng hay mặt trời
Giấc mơ hoa
Đi đâu đấy…đã về chưa ?
14+1
Thở phào..vui sướng
Về rồi trâu ơi…
Hay quá!