Cái hoa cuối cùng! . .
Xin giới thiệu với chư huynh bài viết của Huệ Nhi về "chiếc lá cuối. . .cùng"với lời bình của Tư Rượu Đế. Hy vọng chư huynh uống trà thấy ngon hơn:

 

Chiếc lá cuối. . . . cùng.

 

Đi ngang qua " Quán trà " nghe được truyện " Trà ngon quá " của hai bạn Thuỷ Thiên và Minh Ngọc .
Tôi thường bị các huynh mắng vì " Cái đầu nhị nguyên " . Nhiều khi tôi không dám nói. Một phần vì lo phải ngồi lâu nghe phân tích, một phần đầu óc tôi "lung bung " bởi còn lẫn lộn giữa cái " nhất " và cái " nhị " .
Được câu nói của bạn :
-  Làm thì làm, nhưng phải khoái.

-  Vâng, Dưỡng Sinh mà !
Trò nhỏ xin mạnh dạn tâm sự cùng các bạn :


Chị của tôi có tài kể chuyện.

Những buổi tối rảnh rỗi năm chị em chúng tôi nằm ngang trên chiếc giường cũ kĩ đòi chị kể hết chuyện này đến chuyện khác.

Tôi lúc nào cũng tranh bằng được nằm cạnh chị . Tôi thích nghe chị kể hơn là mình tự đọc. Mà sao cả những chuyện tôi đọc rồi vẫn thích chị kể hơn. Những chuyện chị kể có nhiều chuyện vẫn mãi theo tôi. Trong đó có chuyện " Chiếc lá cuối cùng "( chuyện này chắc các bạn ai cũng biết ).


Nghe kể xong, đang khóc thầm tôi cố dấu, khe khẽ hỏi chị :
-  Chiếc lá cuối cùng " thật " rơi về đâu hở chị ?

-  Có Trời mới biết.

Rồi với giọng văn vẻ chị tôi nói :

-  Nó rụng về cội hay lang thang cùng gió, mà có khi nó đang nằm trong vở của đứa học trò nhỏ nào đó.

Hỏi vậy thôi chứ tôi đâu có tin lời chị nói . Tôi im lặng tin rằng " Chiếc lá cuối cùng " rơi vào con tim của Người!. . .

 

Chuyện của lá, của những cánh hoa rơi sao tôi lại khóc?
Lá rơi là lá rơi
Hoa rơi là hoa rơi
Tôi tin có trái tim " Trời " ban cái " Giả giả thật thật ! " để cứu rỗi những linh hồn.


Johnsy dán mắt ra ngoài cửa sổ để nhìn chiếc lá thường Xuân cuối cùng trên bức tường gạch .
Johnsy cũng là hoạ sỹ .
-  Cái " hư " cái " thực " ở đâu ?
Chiếc lá cuối cùng, vẫn còn có màu xanh thẫm gần cuống, nhưng với phần rìa te tua pha màu vàng của sự tàn tạ. Chiếc lá vẫn dũng cảm bám vào cái cành cao dăm bẩy mét cách mặt đất.
Có phải nghĩ " Vẩn vơ " là, " Cái tôi, cái tội " và " Giả giả thật thật ! " linh diệu của " Trời ban " Có đấy!. . .Nhưng đừng mất công " tìm kiếm " phải không thưa các bạn ?

 

Huệ Nhi/20/9/2005

 

Lời bình của Tư Rượu Đế:

 

Hư và thực.

 

Lão Tưởng Vậy vẫn ngồi yên lặng uống trà.

Còn Ba Gàn dán mắt ra ngoài cửa sổ để nhìn chiếc lá thường Xuân cuối cùng trên bức tường gạch.

Bên ngoài, gió lành lạnh. . . mưa bay lất phất!. . .

Chiếc lá cuối cùng, vẫn còn có màu xanh thẫm gần cuống, nhưng với phần rìa te tua pha màu vàng của sự tàn tạ. Chiếc lá vẫn dũng cảm bám vào cái cành cao dăm bẩy mét cách mặt đất. . . .

Ba Gàn nói bâng quơ, mắt vẫn không rời chiếc lá cuối cùng đang run rẩy trong mưa thu:

-        Cái " hư " cái " thực " ở đâu ?

-        Hềhề!. . . Ở đây! . . .

Lão già mỉm cười đưa tay chỉ vào đầu mình!. . .

Ba Gàn ngạc nhiên lấy ngón tay cũng chỉ vào đầu mình. Ánh mắt như dò hỏi.

Lão già gật đầu, rồi nhướng mày một cách hóm hỉnh!. . . .

-        Thưa cụ!. . .tai sao lại thế?

-        Này chú Ba!. . . Không có chiếc lá cuối cùng!. . . Tướng chiếc lá thì có non có già, có xanh có úa, có rụng có mọc. . . .Còn chiếc lá thì muôn đời vẫn vậy!. . . .Bởi vậy không có chiếc lá cuối cùng!. . . mà chỉ có cái hy vọng cuối cùng!. . . cái bám dính cuối cùng!. . . cái niềm tin cuối cùng!. . . .Tất cả cái ấy thì chỉ có ở. . . .

-        Ở đây!. . . .Ba Gàn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đầu mình.

-        Hềhề!. . .Đúng vậy!. . .

-        Có gì vui mà cụ cười thú vị vậy?

-        Tôi cười vì trong truyện "chiếc lá cuối cùng". Ông già bị bệnh hết tưởng lá trên cây là thật lại tưởng chiếc lá do người hoạ sĩ vẽ là thật.

-        Thế chiếc lá thật là thế nào?

-        Là "như chính nó". Bao gồm lúc hiển tướng"lá" và cả lúc hiển tướng "rỗng không" trên cành!. . .

-        Thưa cụ!. . . người hoạ sĩ kia vẽ chiếc lá để làm người khác ngộ nhận như vậy có phạm giới luât nhà Phật không?

-        Mô Phật! Nếu còn tâm trí, tất cả sắc tướng qua cảm nhận đều là huyễn ảo. Nên giả hay thật đâu thành vấn đề!. . . Mà quan trọng là cứu người. . . là mang hạnh phúc đến dù là nhỏ nhoi. . . .Hềhề!. . .Bồ Tát không có ý muốn riêng. Ý muốn của Bồ Tát là ý muốn của chúng sanh!. . . .Bồ tát không có tướng trạng riêng. Tướng trạng của Bồ Tát tuỳ thuộc ý thích và sở cầu của chúng sanh. . . Bởi vậy đối với ta, người hoạ sĩ ấy thực sự đang hành Bồ Tát đạo.

 

Thật thật giả giả

Giả giả thật thật

Con người thật đang biết mình giả!

Biết giả nhưng vẫn cứ giả bởi vì vui!

 

Haha!. . .ha!

Đeo cái mặt nạ này

Ta bay vào nhân thế

Để rong chơi cho khoái cho vui!

 

Haha!. . .ha!

Hư hư thực thực

Thực thực hư hư

 

Quán trà hư . . .

                  như thực!. . .

 

Tư Rượu Đế/21/9/2005