- Thưa cụ bệnh nghiệp là gì? Nhà Phật có thuyết nhân quả. Con người do vô minh chìm trong luân hồi, chịu bệnh tật đau khổ... Trùng trùng duyên khởi. Hằng ngày sinh họat đi đứng nằm ngồi đối đãi lại mắc vào mê lầm mãi nên không giải thoát khỏi sinh lão bệnh tử... Thưa cụ!. . .Người mắc các chứng bệnh thế gian có thể do cách sống trái tự nhiên sinh bệnh. Vậy nếu biết được các nguyên nhân này mà điều chỉnh cách sống cho thuận tự nhiên. Có phải ta có thể chữa lành và phòng được bệnh chăng? Còn bệnh nghiệp, người bệnh phải chăng mắc phải bệnh mà chẳng rõ nguyên nhân mình đã gây ra nghiệp lực này tự bao giờ. Vậy có cách nào biết rõ nguyên nhân bệnh nghiệp để giải trừ nhằm trị lành bệnh và từ đấy tu tập đến giác ngộ?
- Này chú Ba!. . ."Ngã" hay "cái tôi" là nguyên nhân của mọi hoạt động trái tự nhiên. Nó cũng là nguyên nhân để "nghiệp" tồn tại. Mọi biểu thị của "ngã" đều là tướng của nghiệp lực, là trả nghiệp và gây nghiệp mới. Chứ không cứ gì là bệnh tật. Vậy chỉ "vô ngã" mới luôn thuận tự nhiên và không có nghiệp. Khi ấy tuy có các biểu thị nhưng đựợc gọi là: Vô tướng, vô tác, vô sự. Trạng thái "vô ngã" khắc làm nảy sinh "cái tự nhiên biết" rằng: Thật ra "con người thật" chẳng hề bệnh bao giờ. Nên cũng chẳng có vấn đề khoẻ mạnh hay ốm đau, hạnh phúc hoặc đau khổ. . . mà bao giờ cũng là :như chính nó!. . . Bởi vậy Tổ sư gọi là: ". . .Bản lai vô nhất vật".
Cho nên vấn đề không phải là: Tìm cách xác định từng hành động, hành động nào là trái tự nhiên để điều chỉnh mà là hành thiền để thực chứng:Vô ngã!
Cũng thế, vấn đề cũng không phải là tìm cách biết bệnh này là do hành động gì trong quá khứ đã gây ra loại nghiệp gì, để giải trừ mà là hành thiền để phá ngã. Bởi chưa vô ngã, dùng cái tôi để làm pháp giải trừ thì càng giải trừ càng tạo ra nghiệp!. . .Trái lại nếu thực chứng vô ngã thì nghiệp lực như gió thổi nhà trống, như lửa cháy khoảng không!. . . .cần gì phải tìm hiểu, phải giải, phải trừ!. . .
Mô Phật!. . .Như một cuộn tơ, chém một chút thì đứt hết, nhuộm một chút thì dính trọn. Thực chứng trạng thái "Vô ngã" khắc tự thuận tự nhiên và vô bệnh tật. . .
Bởi nó vốn là như vậy!. . . .
- Cảm ơn cụ!. . .Xin mời cụ dùng trà.
- Mô Phật!. . . .Tôi tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Chú Ba nên tác bạch biệc này với chư tăng và chư thiện tri thức để xin lời chỉ dạy rồi bảo cho tôi biết với.
Ba Gàn/12/9/2005