Cam chịu mọi thứ?

1-Nghi ngờ và không biết khác và giống nhau ở điểm nào?( Nếu biết thì không nghi ngờ)

2-Nếu như hoàn thiện là phi nổ lực thì không cần phải cố gắng điều gì và cứ làm vừa sức là thuận tự nhiên? Ví dụ như chỉ thích làm việc dễ để không cần cố gắng? Và không làm việc khó vì phải nổ lực?Vậy thuận tự nhiên có nghĩa là không có việc gì khó?

3-Và thế nào là con gái nữ nhi và con trai nam nhi?(Con gái và con trai bình đẳng cơ mà và điều thường tình giản dị mới là điều vĩ đai)

4- Chính mình có nghĩa là theo khả năng của mình (nhưng không thể nào xác định được khả năng của mình, vì nếu nhìn lại những điều mình làm được hôm nay thì 20 năm về trước mình không thể nghĩ và làm được). Nếu không cố thì không phát hiện khả năng mới, mà nếu cố thì không thuận tự nhiên. Khó thật!

5- Xin cho ví dụ về hội nhập con người thật?
  • Tôi có một số câu hỏi, xin mời quí vị tham gia thảo luận để lấy hứng uống trà:

    1-Theo quí vị khi ai đó bắn mình thì làm thế nào? Nhẩn nhục chịu đựng và mong trời phù hộ? Bắn lại họ? Không phản ứng coi như không có chuyện đó?

    2-Theo quí vị sống thế nào là an lạc? Không phải lo chuyện tiền bạc? Chịu đựng sự khó khăn? Không còn bận tâm điều gì?
  • Hỏi:
    Làm thế nào để cái Một và cái Toàn Diện hoà hợp, vì mỗi người luôn là chính mình chứ không ai khác?


    Đáp:
    Gió thổi mặt hồ nổi sóng. Sóng có sóng to sóng nhỏ khác nhau. Nhưng khi gió ngừng mọi con sóng đều là nước. Cái Một hoà hợp được với cái Toàn Diện vì cùng bản chất. Bởi vậy “chính minh” và “cộng đồng” không mâu thuẫn mà hữu cơ vì cùng bản chất “con người”.
    Hỏi:
    Mùa xuân đến chim én không về thì có phải bị lỡ cơ hội không? Hay lúc đó chưa hẳn đã là mùa xuân?Hay khi chim én về thì mới là mùa xuân? Có nghĩa là phải đủ điều kiện?

    Đáp:
    Như hoa hướng dương luôn quay về phía mặt trời, Nó chẳng cần ai day bảo.
    Chim én tự khắc cảm nhận được cái hương thầm của mùa xuân nên tự biết quay về chẳng bao giờ lỡ hẹn. Đó là cái “tự nhiên biết” thuộc bản chất.
    Khi ta và cộng đồng là một, khi ta và pháp giới không phân hai thì nước lên khắc bèo lên, nước xuống khắc bèo xuống. Bèo chẳng bao giờ lỡ hẹn hay phải tìm hiểu điều kiện rồi mới lên xuống!  
    Hỏi:
    Mẹ thương con thì đó là tình thương một chiều, vị tha, Đó không phải tình thương bình đẳng mà là sự hy sinh nhẫn nhục. Cuộc sống cần có động lực và hấp dẫn nữa chứ?

    Đáp:
    Mẹ thương con, không phải là vị tha một chiều mà là tự nhiên. Không phải một chiều vì mẹ cũng nhận được nguồn hạnh phúc lớn lao khi làm việc ấy! Hơn nữa mọi tình thương không xuất phát từ tự nhiên đều bốc mùi “cái tôi”.
    Cuộc sống cần có động lực và hấp dẫn ? - Vậy nếu mất động lực và hấp dẫn cuộc sống không tồn tại sao? Thật ra cuộc sống là như thị, còn động lực và hấp dẫn chỉ cần cho “cái tôi”phân lập!

  • 1-Cuộc sống cứ diễn ra và mọi việc cứ diễn ra theo tự nhiên. Thế thì ta có boăn khoăn điều gì không hay là nó diển ra thế nào cũng được?


    Đáp:
    -Như có người bị tên thuốc độc bắn trúng. Vấn đề là cấp cứu hay hỏi: Tên này bắn từ đâu? Tên này làm bằng tre gì? Đuôi tên là lông ngỗng hay lông vịt? Người bị bắn theo tôn giáo nào? Học lực đến đâu? Người bắn mặc quần áo gì? Đi giày màu gì? Người bị tên đang có boăn khoăn gì? Hắn định sống theo chhủ nghĩa tự nhiên hay hắn sống theo tâm trạng hoài nghi? . . .v.v. . .
    -Ta phải cấp cứu người bị nạn trước nếu hỏi vớ vẩn như vậy, chần chờ hắn sẽ chết.
    -Cũng vậy, vấn đề sinh tử của con người là hội nhập với con người thật!

    2-Tại sao con người phải luôn cố gắng để tiến tới hoàn thiện. Mặc dù điều này làm cho con người luôn cảm thấy quá tải và mất cân đối trong cuộc sống?

    Đáp:
    -Giống như người kia đang đứng. Hắn cố gắng đưa hai chân khỏi mặt đất. Hắn sẽ luôn đưa chân mà không bao giờ đạt mục đích. Và dỉ nhiên điều này làm cho hắn luôn cảm thấy quá tải và mất cân đối. Cố gắng tiến tới hoàn thiện sẽ luôn tiến tới nhưng không bao giờ hoàn thiện. Bởi hoàn thiện luôn thuận tự nhiên phi nổ lực! . . .

    3-Sống như thế nào để luôn thuận tự nhiên mà không trái với chính mình?

    Đáp:
    Hề hề! . . Nửa đêm giờ tý canh ba. Chị em đàn bà con gái nử nhi!
    Chính mình tức thuận tự nhiên! . . .     :lol:

  • Đối với người tu thiền, thì thế nào là được và thế nào là mất?
  • 1/Làm thế nào để cái Một và cái Toàn Diện hoà hợp, vì mỗi người luôn là chính mình chứ không ai khác?

    2/Mùa xuân đến chim én không về thì có phải bị lỡ cơ hội không? Hay lúc đó chưa hẳn đã là mùa xuân?Hay khi chim én về thì mới là mùa xuân? Có nghĩa là phải đủ điều kiện?

    3/Mẹ thương con thì đó là tình thương một chiều, vị tha, đó không phải tình thương bình đẳng mà là sự hy sinh nhẫn nhục. Cuộc sống cần có động lực và hấp dẫn nữa chứ?