Bài viết mới
  • Tâm lý khí công

    Ngụ ngôn Khí Công - Mua thịt

    • 4 Comments
    Một hôm nọ người ấy đã mệt mỏi lắm! Tưởng chừng như sẽ không còn theo đuổi hoài bảo đi săn đuổi chân lý được nữa!
    Trong trạng thái nọ, người ấy đi ngang qua một buổi họp chợ chiều và có đám đông bu kín quanh một người bán thịt heo rừng vừa săn được và đem ra chợ bán.
  • Cây nhà lá vườn

    Ngẫu hứng trước bình minh

    • 4 Comments

    (Nghìn trượng đầu gậy bước thêm bước nữa)

     

     

    Ông Trời thức dậy và mở mắt. Loài người mở mắt mà vẫn ngủ. Nhưng cả Ông Trời và loài người đều đang quay theo một nhịp điệu và vòng quay của mình không thay đổi.

    Vòng quay của vô thức.

    Lập đi lập lại thành lối mòn, nên sinh buồn chán.

    - Có cái gì có thể nhảy múa, ngẫu hứng, sinh động và biến hoá liên tục, không theo lối mòn không?

    - Có đấy

    - Cái gì?

    - Con tim yêu thương của bạn

  • Cây nhà lá vườn

    Tiếu lâm quanh bàn trà: Dâng áo mưa cho Phật

    • 4 Comments
                Độ sanh 

    Đang đi lễ thì trời bổng dưng đổ mưa. Mọi người đang đi lễ phía sau thầy, đều chạy vội vào hàng hiên để trú. Còn cụ già cứ tiếp tục đi lễ các nơi bình thường. Dáng điệu cụ vẫn ung dung. Động tác vẫn trang nghiêm thành kính. Nước mưa chảy ròng ròng trên đầu tóc. Quần áo ướt nhẹp. Gió thổi lạnh hun hút. Cụ già vẫn từ tốn ung dung như chẳng có việc gì xảy ra.

    Thầy thế một số người lại chạy ra ngoài trời, đội mưa theo cụ già tiếp tục đi lễ.

  • Về miền đất Phật

    Vài hình chọp ngẫu hứng mùa nước nổi / Châu Đốc / 28/10/2013

    • 4 Comments

    Đường phố vắng người qua, xe lôi khòm lưng đạp chầm chậm trong màn mưa. Và trên cánh đồng ngập nước mênh mang. Những chiếc thuyền câu, thuyền giăng lưới vẫn cặm cụi lang thang trên nặt nước lác đác những vạt lục bình tơi tả. Bà già bán vé số cụt một chân vẫn lang thang trong mưa buồn, tiếng nạng lộc cộc át tiếng mưa rơi tí tách. Tiếng sóng vỗ vào bờ oàm oạp, mấy đứa bé môi xám ngoét vẫn kiên nhẫn lặn ngụp trong dòng nước đục ngầu, mò ốc bám vào thành mấy cây cột quán nhậu. Tôi mua 2 tờ vé số tặng lại cho bà cụ. Trả tiền ăn sáng cho quán, rồi với mặc cảm có lổi với mấy cháu bé đang kiếm ăn dưới làn nước nổi. Tôi bước vội ra đường không dám nhìn lại. Mưa rơi ướt cả tóc và mặt tôi lành lạnh. Tôi đi trong mưa buồn trở về quán trọ. Trong lòng buồn rầu nghỉ về chữ “nghiệp”và con đường tu tập thực sự để thoát khổ, để thực chứng niết bàn ngay tại trần gian nầy. Không phải ở một cõi trời nào đấy chỉ có trong mơ.