Thấy người gặp nạn, biết mà không cứu giúp thì có sao không?
Còn nếu cứu họ nhưng họ không hiểu việc mình làm, họ không tin còn nói lời thị phi thì liệu họ có được cứu giúp và việc công đức mình làm có đem lại kết quả gì cho họ không?
Tự nhiên biết, tự nhiên làm!. . . mình biết là làm việc đó thì sẽ giúp ích được cho người gặp nạn. Nhưng họ không hiểu, thế thì mình có nên làm không?
Và sau mỗi việc làm công đức, mình vẫn còn thấy bận tâm nhiều thì điều đó có nghĩa gì không ?
Bây giờ thì thế giới này đối với tôi còn khó học hơn là lời của Phật dạy. làm thế nào để có thể hòa nhập vào thế giới này?
Làm sao để mình không khỏi xúc động trước những điều bất công và nghiệp chướng mà con người phải chịu?
một trong những chướng ngại lớn nhất là tiếng thị phi của người đời phải không?
Sự chấp nhận thị phi đó có phải là đang hành hạnh nhẫn nhục Ba la Mật Đa không?