Một mình đi giữa sa mạc mênh mông
Chung quanh hắn, cuộc đời lặng im như cát
Thế giới tâm linh như vòm trời tối đen với muôn ngàn vì sao lấp lánh
Buồn vui của kiếp người như những cơn gió than dài trong khoảng không vắng lặng
Hắn bước đi hay ngồi lại thì cũng có nghĩa gì đâu
Bởi sa mạc đời vẫn mênh mông và chẳng biết đâu là giới hạn
Vết chân in trên cát, gió sa mạc thổi làm mờ dần đi rồi biến mất
Hắn đi mà chẳng để lại dấu chân nào
Ngước mặt lên trời cao, trong mắt hắn cũng có 2 vì sao lấp lánh
Hai bàn tay hắn rủ xuống nghỉ ngơi
Hư không chạm vào 10 đầu ngón tay, ngân nga thành bản tình ca tối thượng
Bước chân hắn vu vơ, bước ra đời từ những bài thơ tràn bóng tối
Như giọt nước rớt qua khoảng không
Trời Phật Ma Quỉ và loài người, đi qua đời hắn, như qua cái khoảng không lồng lộng
Hởi thế giới của cát
Sống mà như chết đâu có khác
Đi mãi trong sa mạc chẳng nói với ai, nên hắn quên mất nói
Đi mãi trong sa mạc chẳng có gì để nghe, nên hắn quên mất nghe
Đi mãi trong sa mạc chẳng có gì để ngắm, nên hắn quên mất nhìn
Đi mãi trong sa mạc chẳng có ai để tương tác, nên hắn quên mất mọi khái niệm
Vẽ hình Phật lên cát, gió thổi Phật bay đi mất, chỉ còn lại cát
Vẽ hình Ma lên cát, gió thổi Ma bay đi mất, chỉ còn lại cát
Vẽ hình Thánh Nhân lên cát, gió thổi Thánh Nhân bay đi mất, chỉ còn lại cát
Vẽ chân dung mình lên cát, gió thổi khuôn mặt mình bay đi mất, chỉ còn lại cát
Ta đi đi mãi, rong chơi trong sa mạc cát
Để nghe gió hát và nghe cát xào xạc dưới bước chân trần lang bạt
Ha ha. . . .ha. . . .
Hởi thế giới của cát
Sống mà như chết đâu có khác
Mây/18/9/2012
Một mình ngồi giữa sa mạc mênh mông
Chung quanh, cuộc đời lặng im như cát
Hởi thế giới hoang mạc
Sống mà như chết đâu có khác
Bước chân hắn vu vơ, bước ra đời từ những bài thơ tràn bóng tối
Hắn bước đi hay ngồi lại thì cũng có nghĩa gì đâu
Bởi sa mạc đời vẫn mênh mông và chẳng biết đâu là giới hạn
Thế giới tâm linh như vòm trời tối đen với muôn ngàn vì sao sáng
Còn buồn vui của kiếp người, như những cơn gió than dài trong khoảng không vắng lặng
Hắn đi mà chẳng để lại dấu chân nào
Ngước mặt lên trời cao, trong mắt hắn có 2 vì sao đang lấp lánh
Như giọt nước rớt qua khoảng không
Trời Phật Ma Quỉ và loài người, đi qua đời hắn, như qua cái khoảng không lồng lộng
Trên hoang mạc, những bộ xương khô vẫn đang đội mồ đứng dậy
Chỉ còn tiếng gió hát
và tiếng cát xào xạc dưới những bước chân trần lang bạt