HÀNH TRÌNH SAMBALA

Bài 1: BẮT ĐẦU

 

Sau chuyến bay khá dài chúng tôi đáp xuống sân bay Tribhuvan, sân bay nhỏ xíu mang tên một vị vua  của Nepal. Đón tiếp chúng tôi ở khu vực làm thủ tục nhập cảnh là những nhân viên hải quan già ngồi sau mấy dẫy bàn, hom hem, đeo kính lão và mặc những bộ quần áo kiểu quân đội cũ kỹ. Thỉnh thoảng lại nhướng cặp mắt nhìn lên hỏi vài câu chiếu lệ. Hình ảnh này làm nhớ tới những những  công chức cặm cụi, mẫn cán thời bao cấp ở miền Bắc Việt Nam.

Sau khi cả đoàn đóng đủ tiền làm visa tại chỗ thì thủ tục trở nên nhanh chóng, thay vì từng người một, ông hải quan già hất nhẹ tay ra hiệu 5 người một để thu tiền cho nhanh. Càng tiện, chúng tôi cũng muốn vậy để còn ngắm xem thủ đô của vương quốc Nam Á này có hình hài thế nào. Tôi cũng đã từng đến Nepal nhưng từ phía Nam, nơi tiếp giáp với biên giới Ấn Độ, địa hình đồng bằng và yên ả, còn phía này thì hoàn toàn khác với địa hình hùng vĩ đầy sức mạnh của dẫy Hymalaya.

Tôi và hai người trong đoàn gặp chút rắc rối nhỏ vì hình làm visa để trong hành lý ký gửi, khi anh bạn ở sân bay Tân Sơn Nhất nhanh nhảu giúp mang đồ đi làm thủ tục, lúc tôi còn chưa kịp giữ lại đồ xách tay của mình. Thế là phải chụp hình tại sân bay Kathamandu với giá gấp gần 10 lần ở Việt Nam.

Vừa ngỡ ngàng ra ngoài sân bay thì hành lý đã được đám đông khuân vác tự mang tới xe buýt đợi sẵn, họ cứ mang mà không cần đợi sự cho phép của ai cả. Một thanh niên xán đến cạnh với câu tiếng Anh học thuộc lòng “Nepal là đất nước rất đẹp, tý chỉ cần cho tiền mình tao thôi”. Tôi không hiểu lắm “đẹp” với việc “cho tiền mình tao” thì liên quan với nhau thế nào. Hơi lộn xộn chút nhưng không hề có cãi vã, cuối cùng người được tiền và người không cũng vui vẻ quay đi khi chúng tôi đã ở hết trên xe buýt.

Kathmandu là trạm dừng chân ngắn để nghỉ ngơi sau chặng bay dài, hồi phục sức khỏe và mua thêm một vài đồ cần thiết. Chặng đường phía trước mới là đích đến, sẽ rất dài, nhiều gian nan và những nguy hiểm thường trực. Mặc dù hành lý, thể lực đã chuẩn bị từ mấy tháng trước, nhưng chúng tôi không ai dám chủ quan.

Sau buổi trưa nghỉ ngơi tại khách sạn, buổi chiều cả đoàn có cuộc hẹn với đối tác bên phía Nepal để hiểu kỹ hơn các thông tin liên quan và rà lại lịch trình trước ngày lên đường. Đối tác Nepal làm việc rất kỹ càng. Mọi thứ đều ổn thỏa cả ngoài một vấn đề duy nhất nhưng lại tối quan trọng là thuê trâu Yak, ngựa và porter khuân vác hành lý cho cả đoàn khi bắt đầu vòng kora Sambala đi bộ quanh đỉnh Kailash. Việc này sẽ góp phần lớn quyết định thành công của chúng tôi với chặng đường dài hơn 90 km ở địa hình vô cùng khắc nghiệt và khí hậu thất thường, bao gồm cả quãng đường đi vào Thung Lũng Tử Thần và vòng inner kora. Nhưng chúng tôi không thể quyết định ngay bây giờ được vì mọi thứ phụ thuộc vào thời điểm thuê.

Chuyện trâu Yak, ngựa làm chị Thủy – thành viên nữ đảm đang của đoàn, người thường phụ giúp các Sherpa nấu đồ ăn Việt Nam cải thiện cho chúng tôi đỡ ngán về sau, có một buổi tối chập chờn mất ngủ chỉ vì thông tin của phía đối tác mùa này dân đi trekking nhiều nên khả năng thiếu trâu Yak và ngựa. Suốt đêm chỉ mơ thấy trâu, chị Oanh cùng đoàn phải trấn an sẽ dành riêng 1 con cho chị trong bất cứ trường hợp nào.

Cuối cuộc trao đổi, chúng tôi được giới thiệu người sẽ dẫn đường và hỗ trợ cho cả đoàn trong suốt lịch trình này. Một người dáng cao, gọn gàng, mái tóc dài phóng khoáng. Điệu bộ điềm nhiên, chậm dãi của anh tạo cho chúng tôi sự tin cậy lớn, anh như muốn nói:  “Không có gì đâu, chúng ta sẽ hoàn tất lịch trình suôn sẻ”. Tên anh là Ang Phurba Sherpa. Ang là tên, Phurba là họ, còn Sherpa là tên chung của một tộc người sống quanh các triền núi cao từ 3,000 mét đến 5,000 mét của Hymalaya. Tộc người Sherpa của Nepal nổi danh khắp nơi, chuyên đi giúp đỡ người khác, cực kỳ nhanh nhẹn, dẻo dai. Như Phurba nói, chỉ ở độ cao trên 8,000 mét anh mới cần thở bằng bình oxy, trong khi chúng tôi mới có 3,700 mét nhiều người đã phải dùng bình oxy rồi. Tố chất phi thường này của Sherpa chúng tôi sẽ được chứng kiến rõ nét trong hành trình của mình.  

Sau này tôi được biết thêm Phurba đã từng 4 lần leo lên đỉnh Everest (một lần dẫn đoàn của Hoàng Gia Anh), 12 lần đi kora vòng quanh Sambala. Nóc nhà thế giới không còn là thách thức, vòng cung Sambala khắc nghiệt nhất địa cầu, giấc mơ lớn của bao tín đồ khắp nơi với anh cũng chỉ là những cuộc dạo chơi. Nhưng liệu anh có biết đường tới Niết Bàn không, chúng tôi sẽ nhờ anh dẫn lên thăm thú ít bữa xem cuộc sống trên đó thế nào, tôi nghe nói có nhiều thứ lạ lắm. Anh yên tâm tour này chúng tôi sẽ không tiếc chi phí!

 (bài đăng theo yêu cầu trích nhật ký của anh Khánh, Vũng Tàu)


(một góc sân bay Tribhuvan/ Nepal)

Parents
  • Bài 2: MỘT CHÚT KATHMANDU

     

    Hôm nay là một buổi sáng thảnh thơi, chúng tôi ngồi ngoài ban công khách sạn uống trà sau bữa sáng nhẹ. Nhìn theo mấy con quạ rạn rĩ đang nhẩy nhót xung quanh kiếm vài mẩu bánh mỳ vụn, tôi phóng tầm mắt ra xa hơn và dừng lại chỗ dẫy núi phía Bắc - dẫy Hymalaya - dẫy núi huyền thoại giờ đã hiện diện ngay trước mặt mà hôm qua tôi chưa kịp nhìn.

    Nắng dần lên cao, những đám mây trắng trôi ngang sườn núi như những cuộn bông lớn, nổi bật, sắc nét trên nền trời xanh thăm thẳm đến bất tận. Hymalaya là hệ thống núi trẻ và cao nhất địa cầu, trải dài suốt từ Đông, Nam đến Tây Á, băng tuyết ở đây là khởi nguồn hình thành nên 3 hệ thống sông lớn trên thế giới - sông Ấn, sông Hằng và sông Dương Tử. Là mạch suối nguồn tuôn chảy nuôi dưỡng hai nền văn minh lâu đời nhất của nhân loại: Ấn Độ và Trung Quốc. Hôm nay tôi chiêm ngưỡng Hymalaya từ khoảng cách gần, còn bắt đầu từ ngày mai chúng tôi sẽ đi xuyên vào lòng Hymalaya để tới cao nguyên Tây Tạng.

    Trước chuyến đi dài, chúng tôi dạo vài vòng thành phố xem sao. Kathmandu là dải đất thung lũng mầu mỡ phía Nam của Hymalaya với địa hình đồi dốc thoai thoải. Cũ kỹ và lộn xộn là cảm nhận đầu tiên của tôi về thành phố này. Phải có đến 70% các ngôi nhà trong thành phố không được trát, những căn nhà cao thấp khác nhau không hề thấy dấu ấn của quy hoạch. Giao thông là cả một sự hỗn loạn. Đi khắp Kathmandu không hề thấy bất cứ một đèn tín hiệu giao thông nào, thay vào đó nơi các điểm giao nhau là cảnh sát bịt khẩu trang đứng phân luồng. Đường xá rất hẹp và bụi, cũng không có dải phân cách hay vạch kẻ đường, ngổn ngang khắp nơi là các công trình thoát nước, vỉa hè dở dang.

    Rất nhiều ô tô các loại cũ kỹ, thương hiệu xe phổ biến nhất và cũng sặc sỡ nhất dễ dàng thấy ở đây là TATA của nước láng giềng Ấn Độ. Xe lam và mô tô phân phối lớn cũng rất thông dụng cho địa hình đồi dốc của thành phố. Giữa ngã tư đông đúc chúng tôi vừa đi qua, cô cảnh sát đang dừng một ô tô chạy không theo chỉ dẫn để kiểm tra giấy tờ. Khi cô đang xử lý thì tất cả các phương tiện khác kiên nhẫn đứng đợi trong cái nóng bụi của buổi ban trưa.

    Khi xe chở chúng tôi gần tới đền Hindu giáo Pashupatinath, có một anh chàng dừng xe mô tô bên lề đường, tài xế thò đầu ra hiệu cho xe xích vào để xe có thể qua, anh kia vừa cười vừa đứng im không nhúc nhích. Họ nói với nhau câu gì đó, tôi hỏi cũng không biết lý do tại sao anh kia không nhích xe vào trong khi đường bên đó còn rộng. Đường thì đông, anh chàng đi xe mô tô vẫn đứng thản nhiên, bên này tài xế chờ vài phút cũng không tỏ ra sốt ruột. Còn tôi thì đang ngây người ra không hiểu. Thỉnh thoảng trên đường chúng tôi đi qua hay gặp những chuyện như vậy nhưng thật lạ là không có va chạm hay cãi vã nào xẩy ra cả.

    Phía ngoại ô chỗ vài con phố nhỏ thì ít đông hơn. Có anh chàng đứng bên đường đang đánh răng giữa trưa, bên cạnh vài mét là hai anh chàng đang gội đầu cho nhau ở thùng phuy nước công cộng. Mấy anh ở cửa hàng bán gà, đang nằm dài trên cái phản, chống khuỷu tay lên đầu không quan tâm lắm tới khách mua.

    Một thành phố đầy màu sắc.

    Vậy là chúng tôi phải mất hơn 30 phút để xe buýt đi hết chặng đường 4 km từ khách sạn tới được đền Pashupatinath bên bờ sông Bagmati.

    Ở Nepal tín đồ Hindu giáo chiếm phần lớn, tới 75%, sau đó đến Phật giáo gần 20%, còn lại là các tôn giáo khác. Ở đây đức tin Hindu giáo và Phật giáo có sự hòa trộn lẫn nhau, cả hai đều có những khu đền chung để thờ cúng những vị thần chung, nhiều tín đồ Hindu tại Nepal cũng được coi là tín đồ Phật giáo và ngược lại.

    Đền Pashupatinath tọa lạc trên quả đồi cao, là quần thể kiến trúc rộng lớn với rất nhiều tháp nhỏ nhìn xuống dòng sông Bagmati và bao quát một vùng trung du rộng lớn. Bọn trẻ con cởi truồng đang bơi đùa dưới sông trong khi phía trên là những xác người chết trong những tấm vải niệm mầu vàng đã chất củi khô, đang đợi thiêu. Một người vừa mới chết được đưa xuống sông tắm rửa thân thể trước khi làm các nghi lễ thiêu xác và rải tro xuống sông. Ở phía trên đỉnh đồi những tín đồ Hindu giáo và khách hành hương vẫn bình thản ngồi trò chuyện như không hề có gì xẩy ra. Đức tin tôn giáo thật lớn, cho dù cái chết là điểm khởi đầu hay kết thúc thì nó cũng là lẽ vô thường của đời sống. Tôi đã chứng kiến cảnh này vài lần bên bờ sông Hằng của thành Varanasi cổ kính với không khí u uất hơn nhiều, giờ ở đây vẫn thấy lành lạnh toàn thân.

    Thăm đền Pashupatinath xong chúng tôi quay về khách sạn hội đoàn với nhóm 5 người nữa vừa từ Bangkok sang. Ngoài ra, buổi tối cả nhóm còn phải làm một việc nữa là phân chia hành lý từ vali lớn ra những túi chuyên dụng có quai đeo do đối tác Nepal phát để tiện cho porter mang qua cửa khẩu và để lại những đồ không cần thiết tại khách sạn. Một việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại tốn rất nhiều thời gian. Tôi mất cả tiếng đồng hồ ngồi nhìn đồng đồ dỡ ra từ vali nằm la liệt khắp phòng mà không biết phải bắt đầu từ đâu. Làm một vòng qua các phòng khác xem sao và tự an ủi là ai cũng giống mình cả. Thiếu kinh nghiệm chuyện này nên chúng tôi sẽ đối mặt với vấn đề rất khó chịu ngay trưa mai tại biên giới.

    (một buổi sáng thảnh thơi, chúng tôi ngồi ngoài ban công khách sạn uống trà sau bữa sáng nhẹ)

Reply
  • Bài 2: MỘT CHÚT KATHMANDU

     

    Hôm nay là một buổi sáng thảnh thơi, chúng tôi ngồi ngoài ban công khách sạn uống trà sau bữa sáng nhẹ. Nhìn theo mấy con quạ rạn rĩ đang nhẩy nhót xung quanh kiếm vài mẩu bánh mỳ vụn, tôi phóng tầm mắt ra xa hơn và dừng lại chỗ dẫy núi phía Bắc - dẫy Hymalaya - dẫy núi huyền thoại giờ đã hiện diện ngay trước mặt mà hôm qua tôi chưa kịp nhìn.

    Nắng dần lên cao, những đám mây trắng trôi ngang sườn núi như những cuộn bông lớn, nổi bật, sắc nét trên nền trời xanh thăm thẳm đến bất tận. Hymalaya là hệ thống núi trẻ và cao nhất địa cầu, trải dài suốt từ Đông, Nam đến Tây Á, băng tuyết ở đây là khởi nguồn hình thành nên 3 hệ thống sông lớn trên thế giới - sông Ấn, sông Hằng và sông Dương Tử. Là mạch suối nguồn tuôn chảy nuôi dưỡng hai nền văn minh lâu đời nhất của nhân loại: Ấn Độ và Trung Quốc. Hôm nay tôi chiêm ngưỡng Hymalaya từ khoảng cách gần, còn bắt đầu từ ngày mai chúng tôi sẽ đi xuyên vào lòng Hymalaya để tới cao nguyên Tây Tạng.

    Trước chuyến đi dài, chúng tôi dạo vài vòng thành phố xem sao. Kathmandu là dải đất thung lũng mầu mỡ phía Nam của Hymalaya với địa hình đồi dốc thoai thoải. Cũ kỹ và lộn xộn là cảm nhận đầu tiên của tôi về thành phố này. Phải có đến 70% các ngôi nhà trong thành phố không được trát, những căn nhà cao thấp khác nhau không hề thấy dấu ấn của quy hoạch. Giao thông là cả một sự hỗn loạn. Đi khắp Kathmandu không hề thấy bất cứ một đèn tín hiệu giao thông nào, thay vào đó nơi các điểm giao nhau là cảnh sát bịt khẩu trang đứng phân luồng. Đường xá rất hẹp và bụi, cũng không có dải phân cách hay vạch kẻ đường, ngổn ngang khắp nơi là các công trình thoát nước, vỉa hè dở dang.

    Rất nhiều ô tô các loại cũ kỹ, thương hiệu xe phổ biến nhất và cũng sặc sỡ nhất dễ dàng thấy ở đây là TATA của nước láng giềng Ấn Độ. Xe lam và mô tô phân phối lớn cũng rất thông dụng cho địa hình đồi dốc của thành phố. Giữa ngã tư đông đúc chúng tôi vừa đi qua, cô cảnh sát đang dừng một ô tô chạy không theo chỉ dẫn để kiểm tra giấy tờ. Khi cô đang xử lý thì tất cả các phương tiện khác kiên nhẫn đứng đợi trong cái nóng bụi của buổi ban trưa.

    Khi xe chở chúng tôi gần tới đền Hindu giáo Pashupatinath, có một anh chàng dừng xe mô tô bên lề đường, tài xế thò đầu ra hiệu cho xe xích vào để xe có thể qua, anh kia vừa cười vừa đứng im không nhúc nhích. Họ nói với nhau câu gì đó, tôi hỏi cũng không biết lý do tại sao anh kia không nhích xe vào trong khi đường bên đó còn rộng. Đường thì đông, anh chàng đi xe mô tô vẫn đứng thản nhiên, bên này tài xế chờ vài phút cũng không tỏ ra sốt ruột. Còn tôi thì đang ngây người ra không hiểu. Thỉnh thoảng trên đường chúng tôi đi qua hay gặp những chuyện như vậy nhưng thật lạ là không có va chạm hay cãi vã nào xẩy ra cả.

    Phía ngoại ô chỗ vài con phố nhỏ thì ít đông hơn. Có anh chàng đứng bên đường đang đánh răng giữa trưa, bên cạnh vài mét là hai anh chàng đang gội đầu cho nhau ở thùng phuy nước công cộng. Mấy anh ở cửa hàng bán gà, đang nằm dài trên cái phản, chống khuỷu tay lên đầu không quan tâm lắm tới khách mua.

    Một thành phố đầy màu sắc.

    Vậy là chúng tôi phải mất hơn 30 phút để xe buýt đi hết chặng đường 4 km từ khách sạn tới được đền Pashupatinath bên bờ sông Bagmati.

    Ở Nepal tín đồ Hindu giáo chiếm phần lớn, tới 75%, sau đó đến Phật giáo gần 20%, còn lại là các tôn giáo khác. Ở đây đức tin Hindu giáo và Phật giáo có sự hòa trộn lẫn nhau, cả hai đều có những khu đền chung để thờ cúng những vị thần chung, nhiều tín đồ Hindu tại Nepal cũng được coi là tín đồ Phật giáo và ngược lại.

    Đền Pashupatinath tọa lạc trên quả đồi cao, là quần thể kiến trúc rộng lớn với rất nhiều tháp nhỏ nhìn xuống dòng sông Bagmati và bao quát một vùng trung du rộng lớn. Bọn trẻ con cởi truồng đang bơi đùa dưới sông trong khi phía trên là những xác người chết trong những tấm vải niệm mầu vàng đã chất củi khô, đang đợi thiêu. Một người vừa mới chết được đưa xuống sông tắm rửa thân thể trước khi làm các nghi lễ thiêu xác và rải tro xuống sông. Ở phía trên đỉnh đồi những tín đồ Hindu giáo và khách hành hương vẫn bình thản ngồi trò chuyện như không hề có gì xẩy ra. Đức tin tôn giáo thật lớn, cho dù cái chết là điểm khởi đầu hay kết thúc thì nó cũng là lẽ vô thường của đời sống. Tôi đã chứng kiến cảnh này vài lần bên bờ sông Hằng của thành Varanasi cổ kính với không khí u uất hơn nhiều, giờ ở đây vẫn thấy lành lạnh toàn thân.

    Thăm đền Pashupatinath xong chúng tôi quay về khách sạn hội đoàn với nhóm 5 người nữa vừa từ Bangkok sang. Ngoài ra, buổi tối cả nhóm còn phải làm một việc nữa là phân chia hành lý từ vali lớn ra những túi chuyên dụng có quai đeo do đối tác Nepal phát để tiện cho porter mang qua cửa khẩu và để lại những đồ không cần thiết tại khách sạn. Một việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại tốn rất nhiều thời gian. Tôi mất cả tiếng đồng hồ ngồi nhìn đồng đồ dỡ ra từ vali nằm la liệt khắp phòng mà không biết phải bắt đầu từ đâu. Làm một vòng qua các phòng khác xem sao và tự an ủi là ai cũng giống mình cả. Thiếu kinh nghiệm chuyện này nên chúng tôi sẽ đối mặt với vấn đề rất khó chịu ngay trưa mai tại biên giới.

    (một buổi sáng thảnh thơi, chúng tôi ngồi ngoài ban công khách sạn uống trà sau bữa sáng nhẹ)

Children
No Data