Mã Khóa!
(Chia sẻ từ bạn Linh Long)
Một trong những việc luôn mang tới nhiều cảm hứng cho tôi là đưa đón con gái đi
học. Trong một lần đi đón như bao lần khác, cháu khoe với tâm trạng đầy mong
chờ là tuần sau được đi thăm quan Chùa Non Nước ở Sóc Sơn. Và bao nhiêu kỷ niệm
xa xăm của tôi về Chùa Non Nước lại tự tiện ùa về.
Lần đó tôi được lên Chùa Non Nước khá tình cờ do một Anh bạn lâu ngày mới gặp
rủ đi. Anh bạn này đang chấp tác tại Chùa Phúc Khánh HN, Anh rủ tôi đi một phần
vì muốn cùng mang giúp hương vòng, nến (Chùa Phúc Khánh được các phật tử cúng
tiến rất nhiều) lên chùa Non Nước (Sư trụ trì Chùa Phúc Khánh đồng trụ trì Chùa
Non Nước, đồng trụ trì Chùa Đồng Yên Tử và một số Chùa khác).
Chùa Non Nước cách Hà Nội khoảng 30 km về hướng bắc, nó nằm bên này dãy núi so
với khu sinh thái của khí công dưỡng sinh HN ở Sóc Sơn. Tôi và A bạn lên đến
Chùa khoảng 10h30, các sư cô rất vui vẻ đi lấy chìa khóa và mở cửa phòng để tôi
và anh bạn khiêng những bao tải hương vòng, nến vào đó. Sau đó tôi và a bạn đi ra
lễ Phật. Cảm xúc khi đó thật lạ, chưa bao giờ tôi thấy mình gần gũi ngôi Chùa
như thế, cảm giác nó như là nhà của mình vậy! Hình như một phần là do sự thân
thiện giữa A bạn và các Sư tạo ra khiến tôi như vậy?. Chùa nằm gần đỉnh Núi,
vừa được tôn tạo trên nền chùa cổ. Khi bước ra sân trước (bọn tôi lên Chùa bằng
sân sau) cõi "Niết bàn" như hiện ra: Trời, đất, cỏ, cây, chim chóc
như hòa vào một - không thể tách rời. Ở góc sân có hai chiếc ô to màu sắc sặc
sỡ, một cái là của Coca cola, một cái của Pepsi. Bọn tôi xuống nhà ăn dưới chân
núi khoảng 12h trưa. Tôi và a bạn được các cô mang lên một mâm cơm như là cho 3
hay bốn người ăn vậy! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn chay. Rau, đậu phụ, chứng
chiên sao mà ngon đến vậy? (rau ở đây do các sư tự trồng nên không sợ thuốc trừ
sâu), hai bọn tôi ăn như thể sáng chưa được ăn gì vậy.
Nhưng điều làm tôi nhớ nhất trong chuyến đi lại đến theo một cách không ngờ
nhất. Lúc chúng tôi đang ăn thì có một cô bé đi ngang qua cửa (qua a bạn tôi
biết Em vừa "xuống tóc"), đúng lúc đi đến giữa khung cửa thì Em cười
thành tiếng, nụ cười hồn nhiên, trong sáng, xuất thần. Em cười vì thấy hai con
gà Gô đuổi nhau trên sân. Khoảng khắc đó không cần nhiếp ảnh gia, ai chụp cũng
"đẹp", âm thanh của tiếng cười đó, ánh mắt rạng ngời của Em khi đó
vẫn như đang ở trong tôi. Nếu các sư cô, sư cậu, sư bác, sư ông, tôi, anh bạn
hay những người khách nhìn hai con gà Gô đuổi nhau như vậy có cười như thế
không?
Lúc đem bát xuống bếp rửa sau khi ăn xong, tôi thấy một đàn mèo lớn, trong đó
có một con đang chửa, nó làm tôi liên tưởng ngay đến những chú chuột cứ chạy đi
chạy lại hồn nhiên trên Tam bảo (tôi thấy khi đi lễ Phật lúc sáng) mà chẳng
thèm đẻ ý tới ai, chúng chạy như hôm qua đã chạy và ngày mai vẫn sẽ chạy như
vậy!
Không biết là sau khi đi thăm quan Chùa Non Nước những gì sẽ ở lại trong con gái tôi nhỉ?