BAN MÊ THẦY VỀ...

Giờ ngày Ban Mê đã đủ bốn mùa. Hoa cà phê cười trắng rừng. cây đâm chồi nẩy lộc xanh tươi. Mùa khô khắc nghiệt sắp qua rồi!

Thầy về!

Ban Mê vui như hội!



 

 

 

 







 




















...Trẻ già kéo về;

Vây quanh hỏi:

-          Bệnh?

-          Ai?

-          Thân.

-          Khí công, Đông y, Tây y, cổ truyền, hiện đại… có bệnh chữa được có bệnh không chữa được. mỗi môn đều có ưu thế riêng. Như dao lam khó chặt được cây…

-          Đạo?

-          Đạo đời đâu có khác!






-         
Chơi?

-          OK! Như mộng huyễn bào ảnh! Hề, hề!!! Nào cùng chơ!!!...





















 


...Thầy về!

Núi Chờ Thầy giờ đã có cây che…

Mát!

 

 

 

 

Parents
  • Mỗi ngày ghé qua Tổ đường lại thấy thêm nhiều điều tươi mới…

    Thầy cùng chư huynh súc bể, dọn rác, láng sân, bê đá, đào đất, đắp thêm non bộ, trồng cây, xếp đặt, các tác phẩm nghệ thuật… để tôn tạo khuôn viên Tổ đường rộng rãi hơn, mới mẻ hơn, sạch hơn, xanh hơn, đẹp hơn… để làm nơi tập luyện khí công và vui chơi cho bà con.

    Không gian bên ngoài nhà được bố trí theo nghệ thuật sân vườn của người Việt lấy cảm hứng từ những yếu tố không gian, cảnh quan, nhân vật, chất liệu thuần việt hoặc rất gần gũi với người Việt: cỏ, cây, đất, đá, gốm, sứ; Bụt, Bồ tát, Thánh mẫu, Thần, Tiên, Quan Công, thầy trò Đường Tăng, tiều phu, mục đồng, Chí Phèo, Thị Nỡ, ông voi, ông hỗ, ông cóc, con trâu, cánh cò; câu cá, uống rượu, đánh cờ, ngâm thơ, xay lúa, giã gạo; sông, núi, Đình, chùa, tháp… vô vàn những yếu tố thân thương như vậy, với mọi kích cỡ, màu sắc, phong cách, kiểu dáng… được tổ hợp hài hòa, có chính phụ, trước sau, tầng bậc, nhưng đầy ngẫu hứng; tạo nên một không gian nghệ thuật rất riêng, không lẫn lộn bất kỳ một nơi chốn nào khác; thống nhất, nhưng không nhàm chán; tạo cảm giác về không gian trùng trùng điệp điệp trong một diện tích thật sự không lớn. Đặc biệt, là ở cái chiều mà ta không nhìn thấy, không sờ thấy, không đo đếm được: chiều sâu văn hóa… tùy theo mức độ thẩm thấu văn hóa của mỗi người sẽ tìm thấy những giá trị đích thực từ những chất liệu vô tri này; sẽ nghe những lời ca, những âm thanh vi diệu, những câu chuyện từ ngàn xưa, những lời dạy bảo minh triết của hiền nhân; sẽ cảm nhận sự êm đềm của lời ru, của lòng thương, của tình mẹ, sự dũng mãnh, cang trường, cương quyết của cha; sự bao dung, che chở, cứu giúp của Bụt, của cô Tiên; và nhiều, nhiều, nhiều vô kể… Cần một tâm hồn Việt, lòng cảm thông và thực sống trong không gian này để mà cảm nhận…

    Không gian thoáng đãng, sạch quá, đẹp quá, kỳ diệu quá…! nhưng dường như đây chưa phải là điểm dừng…

    …Như người mù sờ voi, nói ra là sai rồi, chỉ mong được chia sẻ phần nào cảm nhận tư riêng...

     

    Một số hình ảnh tôn tạo Tổ đường.

    …San đất, dọn đá, mở rộng sân…

    …Cô Thủy chỉ huy trồng cỏ…




    …Lắp thêm đèn…

    …Làm non bộ…

     

    …Bà con môn sinh cùng lao động…


    …Giải Lao…

    …Hề, hề!!!...

    …Cụ lại đi làm rồi!...

     

Reply
  • Mỗi ngày ghé qua Tổ đường lại thấy thêm nhiều điều tươi mới…

    Thầy cùng chư huynh súc bể, dọn rác, láng sân, bê đá, đào đất, đắp thêm non bộ, trồng cây, xếp đặt, các tác phẩm nghệ thuật… để tôn tạo khuôn viên Tổ đường rộng rãi hơn, mới mẻ hơn, sạch hơn, xanh hơn, đẹp hơn… để làm nơi tập luyện khí công và vui chơi cho bà con.

    Không gian bên ngoài nhà được bố trí theo nghệ thuật sân vườn của người Việt lấy cảm hứng từ những yếu tố không gian, cảnh quan, nhân vật, chất liệu thuần việt hoặc rất gần gũi với người Việt: cỏ, cây, đất, đá, gốm, sứ; Bụt, Bồ tát, Thánh mẫu, Thần, Tiên, Quan Công, thầy trò Đường Tăng, tiều phu, mục đồng, Chí Phèo, Thị Nỡ, ông voi, ông hỗ, ông cóc, con trâu, cánh cò; câu cá, uống rượu, đánh cờ, ngâm thơ, xay lúa, giã gạo; sông, núi, Đình, chùa, tháp… vô vàn những yếu tố thân thương như vậy, với mọi kích cỡ, màu sắc, phong cách, kiểu dáng… được tổ hợp hài hòa, có chính phụ, trước sau, tầng bậc, nhưng đầy ngẫu hứng; tạo nên một không gian nghệ thuật rất riêng, không lẫn lộn bất kỳ một nơi chốn nào khác; thống nhất, nhưng không nhàm chán; tạo cảm giác về không gian trùng trùng điệp điệp trong một diện tích thật sự không lớn. Đặc biệt, là ở cái chiều mà ta không nhìn thấy, không sờ thấy, không đo đếm được: chiều sâu văn hóa… tùy theo mức độ thẩm thấu văn hóa của mỗi người sẽ tìm thấy những giá trị đích thực từ những chất liệu vô tri này; sẽ nghe những lời ca, những âm thanh vi diệu, những câu chuyện từ ngàn xưa, những lời dạy bảo minh triết của hiền nhân; sẽ cảm nhận sự êm đềm của lời ru, của lòng thương, của tình mẹ, sự dũng mãnh, cang trường, cương quyết của cha; sự bao dung, che chở, cứu giúp của Bụt, của cô Tiên; và nhiều, nhiều, nhiều vô kể… Cần một tâm hồn Việt, lòng cảm thông và thực sống trong không gian này để mà cảm nhận…

    Không gian thoáng đãng, sạch quá, đẹp quá, kỳ diệu quá…! nhưng dường như đây chưa phải là điểm dừng…

    …Như người mù sờ voi, nói ra là sai rồi, chỉ mong được chia sẻ phần nào cảm nhận tư riêng...

     

    Một số hình ảnh tôn tạo Tổ đường.

    …San đất, dọn đá, mở rộng sân…

    …Cô Thủy chỉ huy trồng cỏ…




    …Lắp thêm đèn…

    …Làm non bộ…

     

    …Bà con môn sinh cùng lao động…


    …Giải Lao…

    …Hề, hề!!!...

    …Cụ lại đi làm rồi!...

     

Children
No Data