“Cơn mưa rào đầu mùa “ luôn để lại cho con người rất nhiều tâm trạng... và Lão Ngưu là một hình tượng nhân vật được xây nên bởi tâm trạng ấy vậy. Đọc chuyện của Mây – tôi thấy sống lại cái đẹp, cái hoang dã cái thuần khiết nơi vùng sơn cước… tiếng chim kêu, vượn hú, hòa âm cùng tiếng núi rừng đọng lại chút cảm giác bình yên và vẽ lên một bức tranh đẹp của thiên nhiên của ngút ngàn cỏ cây hoa lá và điểm xuyến bằng những con người, bằng những sự việc cụ thể … Sẽ có bao nhiêu Lão Ngưu giữa dòng đời? bao nhiêu người sống bình thản trong cơn lốc xoáy thị trường , trong sự cảm nhận và đánh giá bằng vật chất và tư duy bằng bằng cấp? sẽ có bao con người vật lộn trong cuộc mưu sinh cơm –áo – gạo – tiền mà thả hồn sống trọn với thiên nhiên như lão Ngưu? Tôi vẫn tin là có, vẫn tồn tại dẫu hiếm hay tôi chỉ là người trần mắt thịt... tay chạm cánh cửa trần ai, miệng kêu niềm tục lụy? Tôi chỉ là người vô duyên với quán trà, phạm tục với cửa Thiền... chỉ dừng chân như bao kẻ lang thang có một ngày ước và mong cầu sự bình an như câu chữ một người bạn đã tặng : ‘NHẪN “. Tôi thích cái oai hùng và sự quyết đoán của Lão Ngưu khi cứu đứa bé, thích cái ung dung, tự tại của Người , thích cuộc sống giản đơn nhưng nhiều ý nghĩa… Hình ảnh Lão Ngưu đi từng lều xin mỗi một chú cá khỏe nhất để... phóng sinh làm ta nghĩ đến hình ảnh của sự từ tâm, của lòng nhân từ... Lão Ngưu cứ đi cứ làm , cứ cho… như một hành động của đạo... của cái đẹp trong cuộc đời vậy… cho ta cảm nhận được hai chữ CHO và NHẬN – bởi cái cách trả ơn của người phụ nữ bồng con... không phải là một minh chứng hay sao ? Tôi biết tác giả nghĩ gì và muốn thể hiện gì trong từng câu chữ trong từng cốt chuyện... hãy cứ cho đi... bạn ạ, hãy làm những điều thiện thì bạn sẽ nhận được những nụ cười và có lẽ hạnh phúc chăng từ nụ cười còn vương trên ánh mắt ? Tôi là kẻ ít hiểu biết và kinh nghiệm như những mảnh vỡ con con... chắp lại nhạt nhòa... nhưng xin viết đôi dòng cám ơn vì một câu chuyện rất hay... cho tôi nhiều suy nghĩ trong buổi chiều nay… Tôi sẽ trở về với sự bề bộn và lo toan nhưng tôi đã có những giây phút trải lòng của câu chuyện…..
CAMBUON/ 27/05/2007