Lão thấy mình được mời đi dự tiệc. Đến nơi lão thấy có cả Tư Chim. Tưởng ai, chủ nhà hoá ra là cụ Tưởng Vậy. Mà sao nhà cụ lại nghèo thế không biết! Nhà tranh vách đất, mái dột cột xiêu. Trong nhà trống huênh trống hoách chẳng có đồ đạc gì ra hồn. Nhìn cụ mới thật thảm hại, ốm yếu ho hen, áo quần vá đùm vá đụp, đi chân đất chẳng giày dép gì ráo trọi! . . . Trông chẳng giống gì cụ Tưởng Vậy thường ngày. Chỉ có cái cung cách ung dung nhàn hạ thì vẫn như cũ!Ra đón Ba Gàn, cụ Tưởng Vậy cầm trên tay cái quạt mo phe phẩy trông rất nhàn hạ. Chân đất khoan thai, vừa đi cụ vừa ngâm nga:Hề hề! . . .Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túcTri nhàn tiện nhàn đãi nhàn hà thời nhàn! . . .Cụ già kết thúc bằng một tràng ho sù sụ. Thấy Ba Gàn đang há hốc mồm kinh ngạc. Lão già cười móm mém:- Hề hề! . . .Thấy lạ chứ gì! . . . Ối! . . cần gì ba cái vật chất phù du. Miễn cái tâm mình nó an nó lạc là được rồi! . . . Hề hề! . . . đúng là pháp hỷ thực! . . . đúng là thiền duyệt thực! . . . miễn là thân tâm mình thường an lạc là đủ rồi!Thấy Ba Gàn và Tư Chim tỏ vẻ nghi ngờ, cụ Tưởng Vậy nói với giọng thông cảm:- Không tin chứ gì! Thôi được, nay các chú có nhân duyên đến đây, ta mời dự với ta một bữa tiệc đặc biệt, hai chú sẽ tự ngộ điều ta đang chứng đắc! . . .Khi Ba Gàn và Tư Chim đã an vị vào chiếc chiếu rách trải trên nền đất. Lão già hom hem lò dò đi vào bếp. Lát sau lão bưng ra một rá cơm nguội. một chén muối ớt, một hũ nước lạnh và một tập giấy dày cộm! . . .Lão đặt các thứ xuống chiếu rồi ngồi im nhắm mắt như đang thiền! . . .Hai thực khách đang đói rã cả ruột mà chờ mãi chả thấy có thức ăn gì bưng lên! Ba Gàn không nhịn được nữa hỏi chủ nhà với giọng bực tức:- Chỉ thế này sao? Cụ bảo là mời chúng tôi đến dự tiệc mà!- Ý đừng nóng! Thức ăn đây, Tây, Tàu, Ta gì cũng đều có đủ, tha hồ cho các vị chọn món khoái khẩu. Vừa nói lão vừa mở tập giấy ra. Hoá ra đó là những bức tranh đủ các loại món ăn, in màu rất sinh động! . . .- Ha ha! . . .ha . . .cụ mời chúng tôi ăn bánh vẽ à! Ba Gàn không nhịn được cười! - Ấy! Đây mới là khâu quan trọng. Hề hề! . . . đối với người đời không biết quán tưởng thì nó là giấy. Nhưng đối với với người có luyện tâm biết cách quán tưởng thì nó chả khác gì món ăn thật!- Cụ bảo sao?- Tôi nghiệm ra một điều bữa ăn ngon hay dở là ở trạng thái tâm lý khi ăn chứ không phải thức ăn. Bằng chứng là ngày bà lão tôi còn sống. Nếu hôm nào vợ chồng tôi bất hoà với nhau thì dù thức ăn cao sang cách mấy tôi nuốt cũng không vô. Trái lại cơm chỉ dưa mắm thôi, nhưng gia đình hoà thuận hoặc tôi có việc gì vui thì ăn cơm thấy rất ngon và ăn được nhiều. Bởi vậy từ đó tôi nghĩ ra một cách để mình luôn được ăn ngon. Bằng cách tự mình quán tưởng đến món ăn mà mình thích nhất. Xem như nó đang có trước mặt mình! . . . ngon lành! . . . thơm phức! . . .hấp dẫn. Tôi quán, quán mãi cho đến khi nước bọt tiết ra, trong đầu tôi món ăn ấy đang hiện hình! . . tôi thấy nó rõ ràng! . . . khi ấy tôi vừa ăn cơm nguội uống nước lã vừa quán tưởng đến thức ăn đồ uống mà mình thích! . . tôi thấy mình vẫn có cảm giác ngon như thật! . . chẳng khác gì được dự một bữa tiệc ngon theo ý thích. Cái hay của nó là tôi có thể tuỳ ý thay đổi khẩu vị mà lại không mất tiền! . . . Còn những bức tranh này là để gợi hứng cho dễ quán tưởng! . . .[#breakpage#] Ba Gàn bực mình, vừa nén giận vừa hậm hực:- Nè! Giống như chuyện ở quê tôi người ta ăn cá gỗ chứ có gì lạ đâu? Biện pháp tâm lý ấy các cụ ngày trước đã biết áp dụng từ thời xa xưa rồi! . . . cũ rích chứ đâu có mới mẻ gì! . . .- Ấy cái khác là ở chổ, chẳng những kế thừa mà ta còn biết phát huy cái vốn cổ truyền nữa chứ! Tư Chim bây giờ mới lên tiếng. Hắn có vẻ bị thuyết phục:- Tôi muốn nghe để học cái cách kế thừa và phát huy ấy, Xin cụ làm ơn chỉ dạy!- Sau khi tôi đã quán tưởng món ăn thành công. Tôi mới bèn nghĩ ra, sao mình không áp dụng vào các cái khác như: nhà cửa, xe cộ, phụ nữ, tiền bạc, chức vụ, danh vọng . .v.v . . .cần gì quán nấy! . . .Nói thật với hai chú. Sau khi tinh tấn tu tập pháp quán tưởng như vậy, ngày hôm nay tôi có mọi thứ. Tôi như đang sống trên thiên đàng! Thế giới ta bà này đã trở thành cõi niết bàn! Tôi đã được giải thoát! . . ha ha! . . ha . . . Ba Gàn cáu:- Sao cụ không quán tưởng mình là Phật luôn đi! Cần gì phải quán tưởng ba cái nhãi nhép đó!- Chú thông minh đó. Hiện tôi đang tinh tấn thiền quán như vậy và thế nào tôi cũng thành Phật tại thế! . . . ha ha! . . .ha . . .Tư Chim như bị câu chuyện cuốn hút. Hắn chồm người sang phía cụ già:- Thưa cụ tất cả kinh sách của mọi tôn giáo đều tả thế giới tịnh độ và cõi thiên đàng đều có nhà cao cửa rộng bằng vàng bằng bạc rất sang trọng, phụ nữ đẹp như tiên, món ngon vật lạ cái gì cũng có. Không phải lo nghĩ buồn khổ gì ráo! . . . và đều dạy con chiên đệ tử hàng ngày phải quán tưởng cái ấy! . . .để sau này được lên cảnh ấy! . . .. . . như vậy cụ cũng là bắt chước họ đâu có gì sáng tạo! . . .- Có chứ! . . và đây mới là điều vĩ đại của ta! . . .Cái khác của ta với mọi tôn giáo là họ phải chờ đến khi chết rồi mới được hưởng cảnh ấy. còn ta thì được hưởng cảnh ấy ngay bây giờ và tức khắc! . . .hềhề! . .chứng ngộ tức khắc! . . .tức khắc! . . .chẳng mất tiền! . . chẳng cần học tập . . . chẳng cần làm việc gì ráo! . . .chỉ cần luyện tâm mà thôi! . . .hềhề! . .Thưa hai vị, đấy xem như phần lý thuyết. Còn bây giờ xin mời nhập tiệc! . . . Lão già hom hem kết thúc bài thuyết giảng bằng một tràng ho sù sụ. Lão xới cho mỗi người một bát cơm nguội, đặt trước mặt mỗi người một ly nước lã. Đoạn lão cười vui vẽ:- Bây giờ ta tự chọn món mình thích! . . . Nào! . . chú Ba Gàn chắc là món chay, yên trí có món chay Đài Loan đây! . . Còn chú Tư Chim chắc là khoái các món nhậu, có đủ các loại đây! . . . xin mời! . . .Sau khi mỗi người tự chọn cho mình một bức tranh hợp khẩu vị nhất và đặt trước mặt. Lão già hom hem hướng dẫn họ nhìn chăm chú vào bức tranh để ghi nhớ. Xong nhắm mắt lại bắt đầu quán tưởng.Một tiếng đồng hồ đã trôi qua! . . Ba Gàn chẳng thấy gì! . . chán nản lão lén mở mắt quan sát và thấy Tư Chim đang có hiệu ứng. Mồm hắn nhai gió, nước bọt ứa ra. Mắt vẫn nhắm nghiền, hắn run run nâng bát cơm nguội lên ăn ngon lành. Kìa! Hắn hớp một chút nước lạnh và khà một tiếng thật lớn như đang uống rượu! . . .Lão già bỗng lên tiếng:- Khi thiền quán, phải giữ trang nghiêm thanh tịnh, đừng để thất tình lục dục hiển thị ra bên ngoài! . . Thấy vậy Ba Gàn lại nhắm mắt tiếp tục quán tưởng. Để gợi hứng hắn úp sát mặt vào bức tranh. Mũi hít hơi thật dài như đang ngửi mùi thơm. Hắn còn cầm đủa lên gắp vào bức tranh như đang ăn thật!- Nè! Chú làm trò gì vậy! . . đừng lạc vào tà đạo! . . . tu tập là phải ngồi im lặng trang nghiêm! . . . khi hành thiền quán mà chuyển động như vậy là tà đạo! . . .Đây là danh môn chính phái chứ không phải giáo phái! . . .Chú chỉ được ngồi im lặng mà quán tưởng theo đề mục đã chọn thôi! . . . thế mới gọi là thiền tịnh chứ! . . . chuyển động như chú sao gọi là tịnh được! . . .Ba Gàn vội ngẩng đầu lên để chỉnh lại tư thế. Tay hắn vô tình chạm phải ly nước, đổ ướt cả quần áo! . . Ba Gàn giật mình thức dậy. Mặt trời đã lên, nắng chiếu qua khe cửa. Ngoài sân con chim chìa vôi đang cất tiếng hót líu lo.- Nè! . . . ông mơ thấy gì mà la to vậy! . . .Thôi mời ông rửa mặt, ăn sáng rồi đi cày. Chú Tư Chim ở xóm dưới hỏi nhờ máy cày của nhà mình đấy! . . Hôm nay tôi nấu phở chay cho mình ăn để bồi dưỡng! . . .Ba Gàn nhìn ra sân, thím Ba đang tưới nước cho mấy luống rau muống. Lão ra sân vươn vai đi vài động tác Dịch Cân Kinh. Dưới ánh nắng ban mai, rau xanh mơn mởn như tràn đầy sức sống. Lão thấy mình như từ cõi chết trở về! . . .
T ừ c õ i ch ế t t r ở v ề! . . .
MÂY/6/9/2004