Ta uống tràVà ngắm mặt trời vỡ tan rơi xuống trần gian. . .
(Ông ngoại vẽ tặng).
Thiên hạ đi qua đi lạiNhưng Phật vẫn tự tại vô ngạiCòn mấy thằng ăn hạiMuốn tự tại Phải khiến thiên hạ ngại đi qua đi lạiHề hề. . .
Ha ha. . .ha. . . Ai bảo đời là khổ chứ. Ta sống say mê qua từng giây phút và chấp nhận thì đâu thấy khổ.(Ba Gàn trong đám cưới của Minh Ngọc. Hề hề. . .Cả đời chỉ lúc nầy mới mặc đồ vét, tự mình thấy tức cười quá đi thôi. . .)
Nếu không có tri kỷ thì uổng phí cả đời người
Uống rượu trên đỉnh Đèo ĐáTrắng.Thức nhắm gồm có:Thịt xiên, trứng luộc, rượu ngô và gió trời lồng lộng. . .Hề hề. . Quả là thú vị.***Đời dãi dầu mưa nắngĐá Trắng vẫn cứ trắngĐạo dẫu mưa dẫu nắngTrên đỉnh trời hoang vắng Ta vui uống đắng và cayHa ha. . .ha. . .Gió lên Nắng lênTa ngồi tềnh hênh trên Đá Trắng^^^(Ta ngồi tềnh hênh trên Đá Trắng)
Uống trà phố cổ chiều đôngĐạo không phải đạo đời không phải đờiThảnh thơi trà ngấm mưa rơiĐường xa ta tới đất trời chơi nghiêngHề hề. . .^^^(Ba Gàn và Tư Nghĩa uống chè chén ở vỉa hè Phố cổ Hà Nội)
Đánh cờ đánh cơTui giả khù khờ Tui bợ thơ và nhạcĐánh cờ đánh bạcKhi cố thắng thằng khácBất giác bác lạc vào khổ đauHề hề. . .Tui đánh cờLà vì tui chờ để gặp thằng giả thua^^^(Đánh cờ)
Trăng trên trời có mọc có lặnTrăng trong đời có lẳng lặng có xôn xaoTrăng vào tim im lìm chìm tận đáyĐạo hiển bày mà chẳng chảy thành nguồn^^^(Im lặng nhìn nhau suốt đêm không ngủ)
Ai mua trăng tui bán trăng choBán cả huệ đăng chẳng bán tìnhBốn phương còn lại một mìnhCô đơn tui với khối tình thiên thuHề hề. . .Người đời đều bảo tui ngu
Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể chỉ ra bằng một tình huống. Tình huống ấy là ẩn dụ, là "thiền cơ". Nó ở bên ngoài tâm trí nhị nguyên. Cho nên, nếu chấp vào hành động thì không bao giờ ngộ được. Cái không thể nói ra, nhiều khi có thể nói ra nếu lời nói ấy ở bên ngoài tâm trí và tự do với mọi khái niệm. Nếu chấp vào nội dung của lời thì không bao giờ ngộ được. Lời như thế là "thiền ngữ".Nếu ở gần nhau đã lâu. Thì im lặng cũng có thể hiểu nhau. Không cần lời, không cần hành động, cũng không cần thiền ngữ hay thiền cơ. Gọi là "vô ngôn thông", hay "bất lập".Này Cỏ MayCũng vậy. Nếu đã cùng sống cùng làm việc với "người bên trong" một thời gian đủ lâu. Thì cần gì trì chú, cần gì niệm kinh chứ.Hề hề. . .Tự nhiên, liền liền, miên miên, tự tại vô ngại.
Mutti tắm nắng/ 2 tháng tuổi/Ông ngoại vẽ tặng. . .hề hề. . .
Hai vợ chồng ông già bán chuối. Ông lão lấy khăn lau mồ hôi cho vợ. Bà lão cười hạnh phúc.Hề hề. . .Ba Gàn vẽ lại cảnh nầy cũng rất hạnh phúc.
Mưa xuốngCô bé chạy trên đồng cỏCơn mưa đuổi theo sau lưngHoa cỏ nhỏ xíu bay đầy trờiCô bé chạy loanh quanh trên cánh đồngMưa chạy loanh quanh theo emTiếng cười hồn nhiên hòa trong tiếng mưa rơiHa ha. . ha. . .Cô bé chẳng về nhà mà đứng lại đợi cơn mưaNhưng mưa tạnhCơn mưa bay về trờiBỏ cô bé ở lại một mình trên cõi đời.
Này Cỏ MayHành động nào lọt vào tâm trí, ông phải biết và phải xả. Sau đó thì hiệp khí trở lại để mọi sự là ngẫu hứng trong tỉnh giác.Tự động, tự nhiên, liên miên, đâu có ai biết ai hay. Chỉ có tự nó hòa chung vào cái dòng chảy về chỗ trũng. Mãi tạo cân bằng nhưng trời đất chẳng bao giờ cân bằng. Ông cũng vậy, miên miên tự nhiên tự chuyển.Gió thổi thì cỏ múa may. Ta là ai mà lại chần chừ do dự.Nói nín động tịnh đừng phát xuất từ ông, mà là việc của trời đất. Ông chỉ cho mượn xác, cho mượn tâm thức thôi mà. Hề hề. . .Việc của ông là im lặng, là nhận biết và chứng kiến, để quyết định chơi đùa hay sa vào ma sự. Chơi ở đâu, chơi thế nào, là cái linh giác trong người ông hiển thị phi nổ lực.Hãy tùy duyên biến hóa như mây. Năng lượng giao với đời thì thành sét. Giác linh ông gặp người và ma quỉ thì tự nói, tự nín, tự im lặng, gọi là im lặng sấm sét. Hề hề. . .Chúng đều bị sét đánh, nên gọi là trực chỉ, nên gọi là đốn ngộ. . .Khi mây hữu gặp mây vô thì sấm động trời quang. Khi giác linh trong ông gặp giác linh của trời đất thì tự nhiên niệm chú, tự nhiên trì kinh, chứ ta đâu có rảnh để làm những việc ấy chứ. Hề hề. . .Ta còn bận đi chơi. Đời và đạo thì như mưa rào trên sông vắng.^^^(Hái sen ướp trà)
Con người tự tạo ra lý tưởng và thượng đế của riêng mình. Bạn có thể sử dụng. Nhưng đừng biến mình thành nô lệ. ^^^
Khi một người chứng ngộ, ánh sáng trí huệ của người ấy là tối thượng. Không cái gì có thể cao hơn tâm thức của người đã chứng ngộ.Cho nên nếu chứng ngộ là thực tại. Thì thượng đế phải là phi thực tại.
Đừng phân tích chứng minh người khác sai chỗ nào, mình đúng chỗ nào. Điều ấy sẽ dẫn đến thị phi, đấu tranh, hơn thua. . . Và do vậy hành giả không còn thì giờ, không còn yên lặng để thực chứng giác ngộ.Hãy hạ cơn sốt, chứ không cần cải nhau để chứng minh điều bệnh nhân bị sốt đang thấy đang nghe là ảo giác.^^^(Đội sen về nhà)
Một mình uống rượu ngắm trăngSơn hà hoang vắng nói năng cũng thừa
Trực giác là cái biết từ bên trong, tức khắc, tức thì, không cần ai dạy trước. Là cái tự nhiên biết. Là cái biết không nguyên nhân. Nó phi nổ lực và tự nhiên có sẳn đó. Nó chính là Tánh. Khi bạn đã đắc khí mà qua một thời gian, khả năng trực giác của bạn không thường xuất hiện, thì có nghĩa bạn chỉ hợp nhất về mặt năng lượng chứ chưa chứng thiền.Do vậy, bạn không thể hiện hữu một cách toàn diện như chính bạn.
Chẳng phải bạn phải sống thuận tự nhiên mà tự nhiên cũng tự thuận theo bạn. Nếu bạn chăm chú dùng con tim mình thôi miên sự vật.Hề hề. . .Khi anh nhìn sen. Sen tự nhiên cười với anh.
Vị thầy vô vi luôn là cái vực thẳm không đáy. Ông muốn học đạo của thầy mình thì phải buông người rơi xuống vực. Cổ nhân đã dạy:- Nghìn trượng đầu vực bước thêm bước nữa". . .hề hề. . - Này cụ, thế những người rơi xuống vực thì được gì ?- Ta hổng biết- Tại sao, bộ họ hổng nói lại sao ?- Này con, họ đều chết hết nên hổng có ai nói gì cả. . .- Vậy những người đang nói thì sao?- Chưa ai dám bước thêm bước nữa.
Ta lấy nhàn làm cách sống. Lấy hòa hợp thuận tự nhiên làm cách tu. Lấy giả ngu giả khù khờ làm đạo hạnh. Tôn thờ cái đẹp làm thượng đế. Bỏ quách việc tìm chân lý. Lấy việc đi tìm nụ cười, tìm sự thú vị ở đời để rong chơi khắp nơi.Ta là cây viết, là cái loa, là cái tay, cái chân là cái hoạt thần của cuộc đời cát bụi nầy.Ha ha. . .ha. . .Người cùng uống trà với ta thì vui vẻ khỏe mạnh. Ma quỉ đi chơi với ta thì cùng vào nhà Như Lai nghe pháp. Ta đi với ta thì ta chẳng thèm vô ngã mà có ngã biến hóa và diệu dụng.Ha ha. . .ha. . .Gió lên thì ta là mâyNắng lên thì ta là mưaMặt trời mặt trăng lên ta hóa ra nụ cười của người không có mặt.Ha ha. . .ha. . .Ta bảo đừng, mà cái thằng trong ta nó tưng tửng. Vừa cười ha ha, nó vừa mắng ta là " cứ viết mà bất lập".
Ta về ta tắm ao taSân đình rụng lá, ao nhà đầy mâyTao về tao tắm với mầyĐạo bơi đời lặn, tao thầy mầy quanHề hề. . .