Mỗi lần leo lên một nấc thang xã hội. Con người phải thay mặt nạ hoặc chí ít cũng phải bồi cho cái mặt nạ cũ dày hơn trước.Cho nên nếu ai đó điên điên lột hết mặt nạ của mình vất đi. Người ấy tự nhiên sẽ rơi khỏi thang và rớt trên mặt đất.
Người đời nắm quyền, không bao giờ từ bỏ quyền lực. Trừ phi quyền của họ quá bé so với công việc họ đang làm.Người đạo đức là người làm bằng chức năng chứ không bằng quyền lực.Người tu là người không làm bằng quyền lực, không làm bằng chức năng mà vô ngã tự thích ứng tình huống.
Tha thứ cho kẻ phạm tội dễ hơn tha thứ cho kẻ tài đức hơn mình.
Là lá la đời sợ con maLà lá la đạo là để trừ tàLà lá la ma đếch cóLà lá la đạo "bên ngoài có không"?
Không có lương tâm mọi thứ sẽ thất bại. Có lương tâm thì không thất bại vì không có thứ gì.Do vậy người có lương tâm thì chứng "không". . .hề hề. . .
Nếu bạn thấy nói thêm là vô ích. Bạn có thể giả vờ nói sai, để người kia lên mặt dạy đời. Nhờ vậy bạn khỏi nói và biết được tính cách của đối phương. . .hề hề. . .vui quá đi chớ. . .
Người có bản lĩnh phải biết khoe khoang chứ đừng khiêm tốn. Khoe khoang cái tầm phào mới có thể dấu kín thực lực của mình.
Hãy can đảm chọn giữa sống lê thê theo thói đạo đức giả hay sống thực cho chính mình. Tùy sự chọn lựa ấy mà bạn là "con người máy" hay là "con người thật".
Làm cho người khác thấy họ là rất quan trọng thì họ sẽ trọng ta. Dù là đời hay là đạo thì cũng vậy. Và đừng bao giờ làm ngược lại nếu còn ở ta bà.
Muốn hạnh phúc có 2 cách: Tăng sự giàu có hoặc giảm ham muốn.Giảm ham muốn thì mình ngu gì giảm. Tăng giàu có thì mình không thể. Bởi vậy mình chọn cách thứ 3 là cầu nguyện để được làm quan. . .hề hề. . .
Sống với đời hãy mượn tiền kẻ bi quan. Vì nó luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trả, nên mình sẽ không bao giờ trả. . .hề hề. . .Sống với đạo. Có thể tào lao với người tu, vì đằng nào nó cũng "tâm không" đâu có thèm phán xét. . .hề hề. . .
Ai cũng bảo đạo đức quí hơn tiền bạc. Nhưng bất cứ lúc nào cũng có rất nhiều người góp ý khuyên lơn bạn. Nhưng rất khó có người cho bạn vay tiền.
Trang nghiêm có thể giả vờ. Nhưng hóm hỉnh và duyên dáng thì không thể. Tu có thể giả vờ, nhưng sống thực thì không thể.
Khi đi vào bóng tối. Ngay cái bóng của mình cũng bỏ mình. Trừ chính mình.
Hãy mua đất vì con người không thể tạo thêm. Nếu không, bạn có thể tu để có nó ở cõi khác.
1/ "Bất lập văn tự" : Đã có làm là có "lập" không thể bất lập. Muốn làm mà bất lập thì chỉ có "người bên trong mượn xác làm" mới được. Mọi loại lý thuyết nói thì hay nhưng không thể "bất lập".2/ " Trực chỉ chân tâm": Ai là người trực chỉ ? Có trực chỉ thì có "ngã". Có ngã thì càng tu càng sinh thiện nghiệp sao giác ngộ được? Vậy trực chỉ mà không có hành động trực chỉ. Nó là "Phật Tánh" hoạt dụng qua thể xác của hành giả.3/" Kiến Tánh thành Phật": Tánh không thể "kiến" vì tánh là bản thể. Bản thể vô hình vô tướng, vô đặc tính, thì làm sao "kiến". Vậy nói "kiến" mà thật ra chưa hề rời Tánh.4/ Thành Phật: Phật không thể thành vì Phật là bản thể, còn chúng sanh hiện tại là hiện tượng. "Thành Phật" là tạm gọi. Thật ra Phật không thể thành Phật. Chỉ là Phật Tánh trong mỗi chúng sanh biểu thị toàn diện.^^^(Tổ sư Bồ Đề Đạt Ma)
(Giang ròm Hà Nội vào chỗ thầy nhận tranh đi. . .hề hề. . .)
,". . .Như người kia nằm chiêm bao thấy mình bị bệnh. Được thầy thuốc đến cho uống thuốc lành bệnh. Giật mình tỉnh dậy thấy bệnh còn không có huống chi thầy thuốc. . ."(Trích kinh Dược Sư)^^^(Hề hề. . .Ta vừa mới vẽ xong, cu Zen đến chỗ thầy để thỉnh cụ về)
(Vị nào nhờ vẽ. Ta đã vẽ xong. Đến chỗ ta mà thỉnh ngài về. . . Ai đến trước thì được, ta không chờ đâu đấy. . .hề hề. . .)
1/Hưởng gió trời chứ đừng lạm dụng điều hòa.2/Nếu đủ sức khỏe thì ngủ ngoài trời có lợi cho việc luyện khí hơn.3/Ăn thức ăn tươi và tự nhiên tốt hơn đồ hộp và đồ để tủ lạnh nhiều ngày.4/Gặp và tiếp xúc trực tiếp hay hơn và có lợi hơn là giao tiếp qua điện thoại.5/ Sống trong thiên nhiên và du lịch sinh thái nghỉ dưỡng có lợi cho sức khỏe và việc luyện công hơn là nhập thất.6/Dở nhất là tập thể dục cơ bắp, cao hơn một tí là các môn tập bằng Khí, cao hơn một tí nữa là các môn tập có năng lượng và khế ấn, cao nhất là thường trụ khí dùng sinh hoạt thường ngày như là hình thức tập luyện: vừa luyện xác, vừa luyện tâm, vừa để người bên trong mượn xác nói và làm một cách bình thường tự nhiên khiến không một ai hay biết.7/ Tu môn nào hổng biết mà sức khỏe ngày càng kém, gia đình thường xuyên lục đục có chuyện, tài chính ngày một khó khăn. Đó là tu sai. Ngược lại mới là đúng.8/ Là bậc ứng cúng thì mới có thể ra khỏi nhà. Là bậc vô sở trụ thì mới có thể nhập thế độ sanh. Nếu không càng vào đời thì càng sinh nghiệp. Ra khỏi nhà mà lệ thuộc cuộc sống vào một người nào đấy hay một cơ sở nào đấy thì không thể tu.9/ Chưa có người điên vì tà tự nhiên đảnh lễ mình rồi khỏi bệnh thì chưa chứng mật tông. Chưa tự nhiên viết văn, tự nhiên làm thơ, tự nhiên vẽ tranh thiền, tự nhiên chơi nhạc, hoặc tự nhiên biết làm nghệ thuật. . .thì chưa chứng thiền. Chưa có người bệnh gần mình tự nhiên giảm bệnh hoặc lành bệnh thì chưa được thiêng liêng theo hộ. Chưa biết giả ngu, giả điên giả khùng, giả dại. . .để che dấu tài năng thì chưa thể vào đời hành bồ tát đạo, nếu cưỡng cầu tất sẽ bị tù tội hoặc thiệt thân vô ích.10/ Kết hợp được trực giác tâm linh với các dấu hiệu chĩ dẫn của thiêng liêng qua sự chuyển động vi tế của ngón tay, mắt, mũi, miệng, lưỡi, hay sự chuyển động của cơ mặt. . .là điều cần thiết để nhận biết tình huống, hay nhận biết đối tượng của thiền.
Như rong rêu bám bên ngoài hòn đá. Lời và chữ bám bên ngoài sự vật. Cho nên hạnh “lắng nghe" không phải lắng nghe nội dung lời nói. Cho nên hạnh “liễu nghĩa" không phải liễu cái cùng cực của nghĩa. Mà lắng nghe và giao tiếp với cái hiện hữu của ông thầy hay sự vật. Hề hề. . .Làm như vậy gọi là “như thị".
Trực giác giống như chỉ dẫn của "người bên trong". Trực giác không phải lúc nào cũng đúng và không phải lúc nào cơ chế ấy cũng hoạt động.Thiền Mật là phương pháp làm trực giác xảy ra thường xuyên hơn và chính xác hơn.Nó đi liền với tính tức khắc, tức thì, phi tâm trí và "tự nhiên biết" của thiền.Cho nên thiền không phải chỉ để ngồi thư giãn và biết một ít lý thuyết để nói chuyện.
Giọt sương đi chơi trong nắng maiGiọt không hai hóa vô hình Thình lình xuyên qua vật chấtĐất trời và người đời đâu ai hayHề hề. . .Chỉ có tiếng sấm đất giật mình tràn địa ngục^^^(Bồ Đề Đạt Ma đi chơi trong sương. . . .hề hề. . .)