Con sông mới quá, nó chảy từ suối nguồn rỗng không. Nó là con sông nguyên thủy.
Tiếng chim hót sớm thế, không thể sớm hơn nữa được. Nó tới từ cái mỏ lặng im vừa he hé. Nó là tiếng chim nguyên thủy.
Tia nắng này mới thế. Trước đó chưa có nó, sau nó chẳng phải nó. Nó sinh đồng thời với thời khắc bóng tối vừa nảy ý định đi chơi mà chưa đi. Nó là tia nắng nguyên thủy.
Câu thơ nầy mới thế, câu thơ nầy tinh khiết thế . Nó không tới từ chữ và nghĩa mà nó tới từ rỗng không, lúc vừa chớm thành cảm xúc chứ chưa thành cảm xúc. Nó là Huyền Thơ vì tự nhiên mà như có. Tuôn chảy mãi chẳng bao giờ dừng nên tạm gọi là thành chứ chưa có tướng thơ.
Cái đạo gọi là đạo vì mới thế, vì sớm thế, vì biểu thị mà chưa kịp biểu thị, vì hiện tượng mà đang còn vô tướng.
Nguyên khí là huyền vi, vì từ bản thể mới vừa nhú cái mầm chứ chưa thành tướng Khí, chứ chưa thành năng lượng. Năng lượng còn chưa có tướng thì làm sao đắc khí? Mình còn chưa có ngã thì ai đấy mà đắc khí? Thế cho nên tạm gọi là Huyền Khí.
Không phải bản thể, không phải hiện tượng, không phải là ngoan không nên gọi là Huyền Khí. 
Đắc khí sớm thế, đắc khí mới thế, trước đó không có sau đó cũng không có, mãi “đang là. . .” mà chưa có biểu thị của đắc khí. Đắc Khí như vậy thì gọi là Huyền Khí.
Không phải động, không phải tịnh mà cũng không phải hư vô nên gọi là Huyền Khí.
Hề hề. . . Huyền Khí là Đắc Khí nguyên thủy. 

>>>>

(Giọt nước mưa nầy sớm quá. Giọt nước mưa nầy mới quá. Nó đến từ cội nguồn rỗng không. Nó là giọt nước mưa nguyên thủy. Nó là thuần phác)