Này Cỏ May, qua thanh tịnh, rỗng không, phi nổ lực, ông sẽ hiệp khí. Nhưng nếu ông trụ chấp vào bất cứ cái gì. Cơ thể ông sẽ có các biểu thị thể hiện nội dung vấn đề ông trụ chấp.Cho nên nếu tâm ông an tịnh cơ thể sẽ lặng yên. Nếu tâm ông rỗng không mà cảm thông, đồng cảm, với mọi người và môi trường sống chung quanh thì các biểu hiện của cơ thể sẽ luôn thích ứng tình huống, hoà hợp và thuận tự nhiên. Sự hợp nhất giữa năng lượng và thể xác, do vậy trở thành sự hợp nhất giữa con người với cộng đồng và môi trường sống.Theo đấy đầu tiên, sau khi hiệp khí. Năng lượng và thể xác vật lý sẽ đồng bộ và tương thích nhau khi người hành công thư giãn tối đa, lỏng toàn bộ cơ bắp để cơ thể nghỉ ngơi. Lỏng toàn bộ hơi thở, để hơi thở tự nhiên tự do không gò bó. Cho nên phù hợp với cách thở êm dịu, nhẹ nhàng, điều hoà, không cố gắng. Tâm lý rỗng không, không phán xét. Đặt ý một cách nhẹ nhàng liên tục, không cố gắng vào vấn đề mình quan tâm, để qui định phạm trù mà Khí sẽ biểu thị thành lời nói và động tác.
. . . .Nếu hồn đá biết nói thì hãy trả lời cho ta. Phải chăng chân lý là cái đẹp thuần khiết. Còn cảm nhận cái đẹp này khác nhau là việc của tôn giáo ?! Chúng tôi luyện công tại một hang của Phật giáo. Tôi không nhớ là hang số mấy. Rất rộng, vòm điêu khắc rất đẹp. Hai bên có hai hàng cột lớn đở trần đá. Hai dãy phòng tăng nằm dọc hai bên. Cuối hang là tượng đức Thích Ca Mâu Ni Phật thật lớn đang ở tư thế ngồi thỏng hai chân trên bệ, tay kiết ấn chuyển pháp luân, không mặc y, nét mặc ngài trầm tư đang vào thiền định. Trần nhà và trên tường, phù điêu Phật và Bồ tát rất nhiều, điêu khắc sinh động rất có thần. Chúng tôi vào định, thông công nhận điển quang gia trì, đảnh lễ Như Lai, chư Bồ Tát và Hộ Pháp rồi bắt đầu hành công. Bên ngoài trời nắng chang chang, nhưng trong động mát mẽ và hơi lành lạnh. Trong ánh sáng mờ ảo, tượng Phật và Bồ tát như chập chờn chuyển động. Hoa sen đá và các linh vật như từ ngàn năm ngủ quên đang giật mình sống dậy. Điển quang chạy rần rần toàn thân. Đại Thủ Ấn hiển thị qua tam mật tương ưng. Chung quanh tôi, vách đá ngàn năm như từng đợt co thắt lại rồi nở ra nhịp nhàng. Tôi thấy mình như thai nhi đang ngồi trong bào thai của người Mẹ Vũ Trụ. Đá thở nên mình thở, đá nhận năng lượng của Như Lai rồi chuyền qua tôi, đá chuyển động nên mình chuyển động, đá yên lặng mỉm cười nên hài nhi yên lặng mỉm cười. Ôi, linh hồn của đá đang hợp nhất với linh hồn của tôi và tôi múa cùng điệu múa với chư Thần linh trên vách đá. . . .Rất nhiều vị huynh được linh tượng đức Phật Thích Ca hút kéo vào áp đầu vào chân của ngài để nhận gia trì lực. Trước khi kết thúc buổi luyện công ở Hang Ellora, chúng tôi cùng Thầy đi kinh hành chung quanh tường và chung quanh linh tượng của đức Phật Thích ca Mâu Ni. . . .
Ấnh sáng đến từ bóng tối
Ánh mắt bối rối
đến từ đáy của đại dương xa xôi
Bình minh lôi thôi
Chắc đang đến
từ cái nôi yên lặng
Ngổn ngang mà mênh mangChưa đầy đã trànTràn cái hang bỏ hoang, hun hút và không đáyNhiều mặt nạ quáGở bỏ cái này còn cái khác. . . .Còn mãi. . . .còn mãi. . . Nên chẳng có cái gì như là khuôn mặt thậtCha là thuận duyên, mẹ là nghịch phápPháp còn không có nên cha và mẹ vẫn còn chưa sinh raHa ha. . . .ha. . ..Ngậm miệng mà huyên thuyên như điên. . . . về thiên đàng lầm than và về địa ngục trần gian đang còn mang nhiều vết chân lang thang của thượng đế
Bên vệ đường lơ thơ khóm cúc dại. Cành lá bị người qua đường giẫm, nên cùn sát đất.
Thế mà sáng nay, cúc dại nở một đóa hoa nhỏ xíu, trắng tinh, rung rinh trong nắng sớm.
Tôi ngồi xổm xuống đất. Yên lặng ngắm em, đóa hoa mong manh, long lanh, tinh khiết.
Học từ em, hạnh im lặng không nói lỗi của người. Lặng lẽ nở hoa trong ánh bình mình.
Cảm ơn những bước chân vô tình. Nhờ các bạn mà tôi thấy được sức mạnh của cây cúc dại.
Cảm ơn những cánh bướm đến lấy mật rồi bỏ đi. Nhờ các bạn mà hạt giống cúc dại lây lan khắp núi rừng.
Cảm ơn những người quan tâm. Nhờ các bạn mà cúc dại đã đi vào thơ ca nghệ thuật và sống mãi với đời.
(Bất truyền truyền)
Là giọt sương, ta mong manh và long lanh trên đầu ngọn cỏ, toả hào quang muôn sắc cầu vồng. Là con chim, con giun, con dế. . .ta bản năng chẳng tính toán chi li, chẳng suy bì hơn thiệt thành bại có không. Là con rắn, ta dấu mình trong bải cỏ xanh tươi chờ đêm tối mông lung, mặc cho lũ ếch nhái ban ngày nhởn nhơ trước mặt. Là ngọn cỏ, ta xuôi mình nghiêng theo chiều gió. Là cây trúc, ta đứng thẳng người lòng rỗng, lá bốn mùa xanh. Là hòn đá già, ta mặc kệ rêu xanh bám trên mình đã bao ngày bao tháng. Là con suối, lưu thuỷ bất tranh tiên, ta thuận thiên xuôi mình về phía thung xa. Là con đường đá cổ, ta mòn vẹt vì vết chân người dẫm đạp bao năm qua, vẫn nằm đấy đợi chờ những bước chân vô cảm. Ha ha. . .ha. . . .ta là tất cả. . .là tất cả. . .kể cả những cái mà ta không thấy, kể cả những cái mà ta không nghe, kể cả những cái mà ta chưa từng nghe ai nói tới. Ta đi dạo trong khu rừng mưa, chẳng niệm Phật, chẳng trì kinh, chẳng giữ hơi thở, chẳng quán tâm, chẳng cầu thiên đàng, chẳng sợ địa ngục. . . .Ta vui sướng mở rộng cửa tâm hồn mình, làm bạn với muôn loài muôn vật, giải thoát khỏi mọi ràng buộc, hợp nhất với thiên nhiên, trần trụi chẳng ngại ngùng. . .
Hề hề. . .
Viết chơi hơi đâu tìm ý nghĩa
Đi chơi hơi đâu tìm mục đích
Quay lại nhìn vết chân mình mờ dần trên cát
Gió sẽ làm mọi vết chân biến mất
Cũng vậy
Gió nghiệp sẽ xóa mọi sự tan đi trong cõi vô thường.
Đồi cát mênh mông và buồn thiu. Xương rồng đầy gai nhọn. Tôi đi trong gió lộng. Tiếng cười trẻ thơ làm khung trời mở rộng. Hạt cát khô cằn bay về phía mặt trời và điệu múa của gió làm trần gian lọt thỏm vào thiên đàng sâu hun hút, rỗng và đầy tiếng sấm.
Tôi đi, gió thổi cát bay xóa nhòa dấu chân.
Nhưng con diều tuổi thơ bay trên bầu trời để lại dấu vết ngàn năm không xóa được.
Mây về đắp tượng cô tiên
Đắp xong mây lại bốn miền thênh thang
Cô tiên vẫn đứng bên ngàn
Cầm đèn soi lối thế gian đi về
Bao giờ sen nở sơn khê
Trăng soi hồ ngọc, rừng quê mây về
Theo kế hoạch chúng tôi sẽ đi bằng xe hơi từ Hà Nội sang Trung Quốc qua cửa khẩu Hữu Nghị Quan. Từ Bằng Tường đi Quảng Châu bằng xe du lịch có giường nằm. Nghỉ tại Quảng châu 1 ngày chờ tàu, tham quan Dương Thành Bát Cảnh và sông Châu Giang. Hôm sau đáp tàu lửa cao tốc đi Lhasa. Nghỉ ở thủ đô Tây Tạng 2 ngày để cơ thể có thì giờ thích nghi với độ cao, không khí loãng và giá lạnh, nhằm tránh tai nạn khi leo lên các đỉnh cao của Sambala quanh năm đầy tuyết phủ...Từ Lhasa theo đường núi, chúng tôi sẽ đến sát địa phận Sambala bằng xe Land Cruiser... Sau đó sẽ mướn thông dịch viên người Tạng nói được tiếng Anh, mướn thổ dân địa phương dẫn đường, mướn trâu Yak chở đồ
(Gành Đá Đĩa/Phú yên)
Từng viên đá ở đây đều có cạnh cân đối, xếp lên nhau ngay hàng thẳng lối, trật tự, như theo một qui tắc nghiêm ngặt, nên gọi là Đá Đĩa.
Chính cái điều ấy làm Đá Đĩa khác đá khác và Gành Đá Đĩa nhờ vậy thu hút khách du lịch tham quan.
Cũng vậy, thế giới ta bà ngày nay, từng người tự nhiên đều biến thành Đá Đĩa của mọi cơ chế, guồng máy và qui tắc.
Cả trần gian này không biết từ lúc nào đã thành cái Gành Đá Đĩa khổng lồ.
Điều ấy hấp dẫn, nên ngày càng nhiều du khách tâm linh là Trời, Phật, Quỉ ,Thần đến chơi và ghé thăm "Cái Gành Đá Đĩa Thế gian".
Từ đó, vô số tôn giáo và vô số đạo đã ra đời.
Có cái hay là người ta đã bán vé tham quan Gành Đá Đĩa và loài người cũng đã biết lợi dụng cái" Gành Đá Đĩa Thế Gian" để buôn Thần bán Thánh tạo ra vô số đạo và vô số tôn giáo giả.
(Tháp Chaukhandi)
. . . . .Cái mới và cái cũ đã gặp nhau ở đây! Bảo thủ và cấp tiến đã gặp nhau ở đây! Theo lối mòn và độc lập tư duy có kế thừa đã gặp nhau ở đây! Sự cọ xát, cuộc chiến yên lặng giữa sức sống mới và cái sáo mòn lỗi thời không hiệu lực đã xảy ra ở đây, tại chỗ này, làm rung chuyển tam thiên đại thiên và vũ trụ nhân sinh cho đến tận hôm nay!
. . . . . .Cái vĩ đại nhất của ngài là đã chiến thắng được sự lôi kéo của "Quan niệm đám đông". Con người thật trong Thái Tử Tất Đạt Đa đã vươn lên chiến thắng "Con người xã hội" để độc lập tư duy tìm chân lý. Trong khi đám đông cam chịu làm con trâu đi sau cái cày của những bậc Thánh nhân. Thì Thái tử Tất Đạt Đa đã là con người tự do tự đi theo chiều hướng của chính tự thân mình, không ngại những áp lực của xã hội, của đám đông muốn gò mình vào những khuôn mẫu lạc hậu chỉ còn vang bóng một thời!
. . . . . .Mô Phật, bài học từ nghìn năm qua bây giờ đang sống lại trong tôi. Kiều Trần Như của bây giờ là gì? Như Lai của bây giờ là gì? Phải biết cái nào là kế thừa có chọn lọc và cái nào cần phải độc lập suy tư tiến lên tự mình đốt đuốc cho mình đi. Phật tại Tâm, ngoài Tâm không có Phật! Vậy, trong tâm mình cũng đang có Kiều Trần Như và cũng đang có Phật. Hãy nhận biết tỉnh giác và hãy để cho Kiều Trần Như của mình xuất gia với vị Phật tại tâm mình nếu không muốn thành con vẹt hay thành người mù sờ con voi chân lý!
Xưa kia có người hỏi đức Khổng Tử về Thần Thánh, Ma Quỉ. Ngài bảo: "kính nhi viễn chi". Này Cỏ May, hôm nay ông đến chơi và hỏi ta về các loại Chánh Giáo. Bắt chước người xưa, già cũng bảo với ông rằng: "kính nhi viễn chi".
Thế cho nên lẳng lặng nơi chốn quạnh hiu. Vui với trăng thanh gió mát. Sống với chim muông thú trừng. Làm bạn với con suối rừng cây. Mặc áo vải thô, vỗ bụng rau mà hát. Làm điều nhân nghĩa tuỳ theo thích. Chuyện đời chuyện đạo như mây trời trôi trên đỉnh non thiêng. Ha ha. . .ha. . . .Sương sa mù mịt. Rừng trúc rì rào. . . rì rào. . .thì thầm. . .thì thầm. . . như tiếng đạo tràng đang tụng kinh. Chim gỏ kiến gỏ cốc. . .cốc. . . .Chim cút núi kêu . . . Hum. . .Hum. . .H. .U. .M. .
Này Cỏ May, Uống trà thôi. Tụng thần chú làm gì nữa chớ. Chẳng phải đã có cút núi tụng thay rồi sao.
Bé Bi theo mẹ đi chơi Noel. Nó thấy mấy com chim cánh cụt đang đi trên hè phố, có trẻ con đi theo hò reo rất vui nhộn. Bé Bi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con chim cánh cụt đẹp quá
Mẹ nó cười:
- Nó là con chim giả đấy mà
- Sao nó vẫn biết đi biết chạy. Nhìn sờ nắn nghe đều có thực mà mẹ.
- Thế mà nó vẫn là giả.
- Sao mẹ biết ?
- Vì mẹ đã trưởng thành
Thưa cụ, đó có phải là là 5 câu hỏi lớn mà hành giả phải chí thành tự thân giải quyết.
- Này Cỏ May, đúng vậy
- Thế mục đích của cuộc đời cụ là gì?
- Hề hề. . . .ta đang đi chơi
- Thế hiện trạng của cụ như thế nào?
- Ta đã ký hợp đồng với Cty Du lịch Thượng Đế. Bây giờ chư Thánh Thần là Hướng Dẫn Viên Du Lịch Tâm Linh đang đưa ta đi chơi.
- Thế vấn đề của cụ là gì, nó có thể khiến cụ không đạt hạnh phúc trong cuộc sống, khiến cụ không hoàn thành mục đích của cuộc đời mình?
- Này Cỏ May, đây không phải là nhà ta, đây không phải là trụ xứ của ta, đây chỉ là nơi ta đi du lịch. Và do vậy hạnh phúc trong cuộc đời này chỉ là sự thú vị của người du khách tâm linh. Muốn cuộc đi chơi của mình tràn đầy niềm vui và sự thú vị. Thì khi du lịch nơi nào. Mình cũng tự thân xác định xem có đủ sức khoẻ, đủ tiền bạc và phù hợp với sự ưa thích của mình hay không? Trước khi đến cõi ta bà này rong chơi, ta đã xem xét và thấy mình có đủ các điều kiện về thể lực, tâm lý và vật chất cho cuộc du lịch tâm linh này.
(Bước chân hắn vu vơ, bước ra đời từ những bài thơ tràn bóng tối)
Một mình đi giữa sa mạc mênh mông
Chung quanh hắn, cuộc đời lặng im như cát
Thế giới tâm linh như vòm trời tối đen với muôn ngàn vì sao lấp lánh
Buồn vui của kiếp người như những cơn gió than dài trong khoảng không vắng lặng
Hắn bước đi hay ngồi lại thì cũng có nghĩa gì đâu
Bởi sa mạc đời vẫn mênh mông và chẳng biết đâu là giới hạn
Mô Phật, chúng con biết, chỉ có yên lặng mới hợp nhất được với yên lặng. Chỉ có an lạc mới hợp nhất được với an lạc. Chí có hư không mới hợp nhất được với hư không. Và chí có thần mới hợp nhất được với cái thần diệu khó nghĩ khó bàn. . . . . Mô Phật chúng con chẳng cầu gì mà Như lai chắc cũng chẳng có cái gì để cho. Haha. . .ha. . .Trong màn mưa bụi bay bay. Trên đỉnh cao kia. Cặp mắt Phật như đang âu yếm soi vào tận đáy tâm hồn con và anh linh Như Lai như đang thấm đậm cả người con. Tại sao phải cầu, tại sao phải xin chứ ?!. . . Chúng ta là con và ngài là đáng từ phụ, chúng con về đây ngồi bên cạnh cha già, đi bên cạnh người, cười với người, nắm tay người đi dưới mưa cùng vui ngày sum họp. Nhà ta có gì thì đều là của cha mẹ và con tại sao còn phải cầu phải xin ?! Chúng tôi đi phía sau thầy, yên lặng lòng tràn ngập cảm xúc bồi hồi không nói được nên lời. Trên nền đá núi lạnh ngắt, ẩm ướt và mòn vẹt bởi biết bao bàn chân hành hương thành kính đã qua đây. Giữa dòng người sùng kính hối hả đi, hối hả niệm kinh, hối hả cầu nguyện. . . Chúng con vẫn đi sau thầy cùng lặng yên, ung dung nhàn hạ, trang nghiêm, nhận biết từng bước đi, nhẹ rất nhẹ. . . .tịnh rất tịnh. . . .giác cực giác. . . .điều hòa trang nghiêm. . . .vì sợ cái mông manh chợt tan đi. .. .vì sợ cái tế vi thanh cao chợt hóa ra phàm tục. .
Khu rừng mờ hơi sương. Cỏ long lanh ướt đẩm. Không khí mát và sạch. Những bóng cây cổ thụ mờ ảo trôi từ từ trong bóng bình minh. Bóng tối mịn và lờ mờ. Có tiếng chim ríu rít khe khẽ, tiếng con chồn xạ hương khịt mũi, tiếng con cá chép táp móng đòi ăn dưới ao bèo. Tiếng con gì trườn nhè nhẹ trên lá khô, mềm, ươn ướt và lành lạnh. Tiếng giọt sương rơi chậm, trong suốt, mỏng manh, đọng lại, rồi đu đưa trên cái màng nhện phất phơ. Ba Gàn ngồi im lặng uống trà ở cái bàn đá bên ao sen. Thời gian như ngừng trôi, đông lại dần dần, hẩng ra, rồi rỗng không. Trong yên lặng, mọi thứ như sắc nét hơn, tỏa hào quang dịu dàng trong bóng bình minh cổ kính.
Khi đạo là cánh sen cuối hạ
Ta biến thành giọt mưa lưa thưa
Quen mà rất lạ
Long lanh xanh cuộc tàn phai
Khi đời là cánh cửa đóng im lìm
Ta dấu lặng im
nơi đáy con tim xanh màu lá
Bình minh dát vàng mặt suối. Nước lòn qua khe đá róc rách. Gió thổi ào ào khiến sườn núi chung quanh cồn cào như sóng trên đại dương. Lòng con suối là những phiến đá khổng lồ bằng phẳng, trên đó ngẫu hứng những lỗ chân voi. Tiếng hải triều âm như từ lòng đất dâng lên. Rồi Trường Sơn âm vang và đồng vọng. Gió núi mang nó đi xa, la đà trên mặt Hồ Suối Dầu, rồi đọng lại nơi muôn vạn con tim đang căng tràn nhựa sống. Không phải từ cái miệng đến lỗ tai, mà từ con tim đến con tim. Không phải sự sùng kính, niềm tin hay lý trí. Mà là con đường của đồng cảm và buông xuôi. Ha ha. . . .ha. . . Sự huyền diệu đâu để bán rao hay quảng cáo. Nên những lời nói nầy khác gì nước suối chảy phát ra tiếng kêu. Hương vị của trời đất tự mình nếm và tự mình cảm nhận. Sao lại muốn diễn tả cái ngon nầy cho thiên hạ biết chứ?!
Sau khi nằm chờ tại Lhasa 4 ngày để xin cho đủ giấy phép đi Kailash. Phải có đủ 4 giấy phép của biên phòng, an ninh quân đội, và một giấy phép của công an tại Darchen. Hôm nay chúng tôi bắt đầu lên xe trực chỉ về hướng tây, hướng của biên giới Kashmir và Népal. 7 giờ sáng đúng hẹn, Penba đã đưa xe tới. Nhưng chờ mãi đến 8 giờ... rồi 8 giờ 30 mà huớng dẫn viên chẳng thấy tới. Cuối cùng chúng tôi được báo cho biết, là chẳng có hướng dẫn viên nào chịu đi vào Kailash cả... Và chúng tôi lại được công ty du lịch Xigátse hứa sẽ giới thiệu một hướng dẫn viên khác khi chúng tôi tới thành phố này. Thế là chúng tôi lại hăm hở lên đường
Bồ Đề Đạo Tràng cách bờ sông NiLiên độ 500m. Qua một cái cầu xi măng dài, xe chúng tôi đi độ 1 tiếng đồng hồ là đến núi Drongpa nơi xưa kia Như Lai đã tu khổ hạnh ròng rã 6 năm trời trong hang động Mahakala. Mahakala là một cái động đá thoáng mát, trần không quá thấp. Có thể chứa được khoảng 10 người. Cửa vào động vuông vức lớn bằng cái cửa chính ở nhà mình. Chắc xưa kia Dronhpa phải là khu rừng thâm u rậm rạp kéo dài ra đến tận bờ sông Niliên. Còn bây giờ nó là cái núi đá lớn hùng vĩ với cây mọc lưa thưa lúp xúp, đầy chim sáo, nhen sóc cùng khỉ núi.Khỉ ở đây là giống khỉ xám đuôi dài mặt đen. Chúng sống thành từng đàn nhiều vô kể và rất quen với người. Khi chúng tôi đến, chim chóc và khỉ chạy theo từng đàn. Chúng bu đặc chung quanh, khọt khẹt xin ăn rất dễ thương. Chúng tôi mua mấy phong bánh qui ném cho chúng. Thế là chúng ào vô tranh nhau nhặt, vừa ăn vừa đưa tay kéo áo chúng tôi để xin tiếp.
Ta như hạt cát trên đồi Nam CươngMãi đi hoang trong cõi vô thườngNgày lại ngàyTa bay theo gió muôn phươngGượng lấp đầy những dấu chân kỷ niệmEm như dấu chân trên cát nóngDấu tình yêu nhạt dần trong bóng cô liêu
Ngày ấy tôi có cơ duyên được đi Tây Tạng để đảnh lễ Phật, lễ Tổ, lễ các Mẹ Tara, chư vị Thánh Thần và ơn trên.
Núi cao hùng vĩ, thảo nguyên mênh mông, trâu Yak lông dài, những dòng sông băng nằm giữa những khe núi hẹp và sâu hun hút. Quạ kêu trên đầu. Chồn tuyết thập thò trên các hang nằm ngay trên đường đi. Ban ngày chim ưng kêu quang quác. Ban đêm dãi ngân hà sà xuống sát đầu. Trăng sao và mây mờ mờ ảo ảo. Những ngôi nhà đất vuông vắn nằm cô đơn dưới những gốc dương già cằn cổi. Bảo cát và mưa tuyết. Gió hú và tuyết lở ào ào.
(Mắt tròn liếc long lanh)
Cô bé dạo rừng thu
Bàn chân nhỏ xíu
Mưa thu líu ríu chạy quanh chạy quanh
Con suối róc rách bên anh vòng quanh
Gió mát và thơm
Mắt tròn liếc long lanh
Giọt mưa nủng nịu bên rừng cây xanh
Lắc lư. . . .lắc lư. . . Ngựa cứ đi còn ta cứ cười khì Hạc nội mây ngàn, vướng bận để làm chi Hì hì. . . .
Rong chơi trên núi Tu Di
Ta uống trà ngắm sơn hà thú vị
Còn ông nhập thiền hợp nhất với vô vi
Thác chảy suối reo
Vách đá già lắc leo
Tiếng hổ gầm còn âm vang theo gió núi