-Tu đi, chết lên niết bàn. -Sống còn không lên được huống hồ là chết!

-          Chết là chết cái tôi ngã mạn. Còn sống là lẽ đương nhiên của  cái tự nhiên biết.

-          Thật không?!

-          Nghi ngờ cả kinh điển của cổ đức sao?

-          Kinh sách đều do con người viết ra, mà niết bàn là nơi chẳng có con người.

-          Kinh vô tự chẳng do tâm trí con người viết ra. Còn niết bàn là nơi chẳng còn gì nhưng cái gì cũng từ đây hiển thị.

-          Thế nào là kinh vô tự?

-          Chư Phật hộ niệm sở thuyết kinh.

-          Có người hộ có người niệm là còn tâm trí nhị nguyên chưa phải rốt ráo?

-          Hộ niệm thật sự thì không có người hộ cũng chẳng có người niệm. Bởi có người hộ có người niệm thì thuộc về đa thần giáo chẳng phải Phật đạo.

-          Làm sao thể nhập cái “ vô tự kinh” này?

-          Không có hành động thể nhập khắc tự thể nhập.

-          Thế là tự nhiên sao?

-          Không phải vậy! Thanh tịnh thân tâm thì tiến dần đến cái yên lặng cùng cực. Đến cùng cực rồi mà chẳng cố ý dừng thì lọt vào chỗ tinh tuý trung tâm của vạn pháp gọi là "pháp hoa”. Khi ấy hương sắc của đoá hoa thanh tịnh ấy tự hiển thị gọi là “hộ niệm”.

-          Xin cho một thí dụ?

-          Mùa hạ về, đầm sen nở hoa! . . .Trong cái hoa này có cái nồng ấm của nắng mới, có cái màu xanh ngăn ngắt của bầu trời lộng gió, có cái mát mẻ của cơm mưa rào đầu mùa, có tiếng cười trẻ thơ, có tiếng chuông chùa ngân nga trong ấy! . . . Ông không thấy sao? Nếu có mầm sen thì hạ về hoa khắc tự nở! . . .hộ niệm là vậy! . . .sở thuyết kinh là vậy! . . .

-          Mô Phật! . . .

-          Xin mời dùng trà sen! . . .

-          Xin cảm ơn ông về buổi nói chuyện hôm nay

-          Mô Phật! Tôi tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Xin ông hỏi các vị thiện tri thức rồi bảo cho tôi biết với! . . .

 

                                              TƯỞNG VẬY/26/9/2004