Này con, tuyệt đối đừng nhận có mối quan hệ giữa hiện tượng huyền diệu này và mình hay nơi ở của mình, thì mới là độ sanh vô ngã do “Vô Tác Diệu Lực” của Pháp Hoa Vô Tướng. Hề hề. . . .hiệu quả sẽ vẫn cứ xảy ra mà không cần xác lập mối dây liên hệ với mình làm gì. Đây là kinh nghiêm của gần 30 năm hành thiện của ta. Và là một minh chứng sinh động cho “Gia trì lực” và “vô Tác Diệu Lực”. Đó là dụng “Pháp Vô Pháp”, “Tướng Vô Tướng” và “Ngã vô Ngã” vậy. Làm như vậy thì luôn ung dung, nhàn hạ, rỗng rang, tự tại, du hý càn khôn, chơi đùa được với Thiên Ma mà không bị chúng quấy rầy.. . . .hề hề. . . .
(Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm)
. . . . . . .
Trong nghĩa địa một con Ma Mẹ đang giảng giải cho con Ma Con:
- Này con, con nhớ đấy, nhập vào cái gì cũng được, chứ nhất thiết đừng nhập vào “Con người”
- Thưa mẹ, tại sao vậy?
- Mình tuy là Ma nhưng mình thành thật nhận mình là Ma chứ đâu có chối cải. Còn chúng thì còn Ma hơn mình, nhưng bên ngoài cứ giả vờ đạo đức. Do vậy suy ra trong đường tu chúng còn thấp hơn mình. Con mà nhập vào chúng thì muôn kiếp bị đoạ địa ngục của địa ngục đời đời kiếp kiếp không có thể trở lại làm ma huống chi là thoát luân hồi.
(Nghìn trượng đầu gậy bước thêm bước nữa)
Ông Trời thức dậy và mở mắt. Loài người mở mắt mà vẫn ngủ. Nhưng cả Ông Trời và loài người đều đang quay theo một nhịp điệu và vòng quay của mình không thay đổi.
Vòng quay của vô thức.
Lập đi lập lại thành lối mòn, nên sinh buồn chán.
- Có cái gì có thể nhảy múa, ngẫu hứng, sinh động và biến hoá liên tục, không theo lối mòn không?
- Có đấy
- Cái gì?
- Con tim yêu thương của bạn
Cụ già ngồi bên cái bàn đá, yên lặng ngắm hồ sen đang nở hoa. Sương sớm như khói như mây. Chim chóc ríu rít trong những vòm lá xanh tươi. Cá chép táp móng đòi ăn. Nhen sóc chảy nhảy tung tăng trên cây bồ đề, bò cả xuống bàn. Con Mực nằm lặng im gác mõm lên chân ông già. Ông cụ cười hề hề . . . .bẻ vụn bánh qui, ném xuống hồ cho cá và rải trên mặt đất cho bọn nhen sóc và đàn chim ri tíu tít giành ăn.
Người ra biển. Chèo chiếc thuyền thúng. Đi về niết bàn. Đi mãi vào vô cùng. Bởi bờ bên kia là không tồn tại. Và cái đang là vẫn đang còn chảy mãi không thôi. Người ấy chèo sang trái rồi chèo sang phải. Nhưng thuyền thì cứ tiến về phía trước. Tiến mãi. . . .tiến mãi. . . Bóng nhòe dần. . . .nhòe dần. . .rồi biến mất vào đại dương hư không bao la.
Đàn và hát trong nắng xuân
Xuân Mai trời trở rét. Nhưng nắng vàng vẫn thắp sáng trên các vòm cây xanh ngắt. Hồ Văn Sơn bao la mờ mịt khói sương.Chim rừng hát ca và cá táp móng dưới sao sen. Trong khu rừng ngập tràn hoa nắng, chư huynh đang chấp tác. Tiếng cười tiếng nói mơ hồ như từ ngàn xưa đang vọng lại.
Xuân Di Lặc
Ông Mập đến chùa Núi chơi.
Một nhóm thiền sinh hiếu kỳ đến gặp để hỏi về yếu chỉ của thiền. Họ thấy ngay lối vào, Ông Mập có dán tờ giấy, trên ấy có viết 3 chữ: khán cước hạ.
Khi người thứ nhất vừa bước vào, ông già liền chỉ lối vào và hỏi:
- Này ông, chứ khi vào đây, ông để dép bên phải hay bên trái ?
Người ấy ngập ngừng.
Cụ già cười hề hề. . . ra hiệu mời người ấy bước ra ngoài.
(. . .Thị cố không trung. . .)
- Này, thư giãn và nghỉ ngơi sở dĩ có và cần thiết là vì có làm việc. Nay, vô tác, làm mà như không làm. Bởi có việc làm mà không có người làm thì cần gì phải rong chơi chứ?- Ta đi chơi là để đi chơi, chứ không phải để giải tỏa stress hay để nghỉ ngơi sau làm việc.- Này lúc nào cũng xuân. Sao phải chờ đến tết mới đi chơi ?- Lúc này mới có tiền và có thời gian - Lúc nào cũng an nhiên nhàn hạ vui cùng sự sự việc việc. Sao còn cần phải rong chơi?- Du xuân cũng là cái duyên để rong chơi thật sự
Ngày ấy Ba Gàn thường nhặt các miếng đá bìa do thợ cắt bỏ ra để vẽ hoặc đắp các phù điêu. Hắn làm một cách nhàn hạ, để chơi có khi để tặng các vị huynh có duyên tìm đến nơi nầy.
Ba Gàn còn trẻ nhưng người hắn đắp trông già hơn rất nhiều. Hỏi tại sao vậy. Hắn nói: " đây mới là mình, còn cái xác bên ngoài là của cha sinh mẹ đẻ . . . hề hề. . .."
7 năm đã trôi qua, bức phù điêu năm ấy bây giờ rong rêu bám đầy. Ba Gàn cũng già hơn xưa. Hôm hắn đến đây đứng nhìn bức phù điêu năm xưa. Tôi bèn bảo:
- Cái phù điêu của ông trông rong rêu quá. Ông có cần sơn lại không?
Ba Gàn cười. Hắn bảo:
- Hôm nào rảnh tôi đắp lại tôi. Tôi bây giờ khác rồi. . . .hề hề. . . .
Tôi nghe vậy biết vậy, chứ chẳng biết thế nào cả! Lẽ dĩ nhiên là khác với cái tướng cha sinh mẹ đẻ. Nhưng khác thế nào thì phải chờ khi nào hắn nổi hứng đắp cái phù điêu khác thì khắc biết thật tướng của hắn bây giờ ra sao.
Hôm nay chủ nhật ngày 7/6/2009, như thường lệ lớp KCDS ở nhà Văn Hóa Thanh Thiếu Niên Thành Phố tạm nghỉ một hôm.
Thầy và chư huynh dâng hoa và cúng ở nhà Tổ Nam Định. Môn sinh và học viên đến nhà Tổ rất đông. Từ sáng, người và xe cộ đông nghịt. Mọi người cùng nhau chấp tác, bao sái các ban thờ, quét dọn lau chùi, dâng hương hoa. . . .
- Thưa cụ!. . .Mục đích của liệu trình A/Khí Công Dưỡng Sinh là gì?
- Cảm nhận được hạnh phúc vì cơ thể khoẻ mạnh.